Edit: Tracy F
Cố Tá âm thầm cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.
Đại ca nhà hắn dù gặp chuyện gì cũng có thể trù tính rất nhiều chuyện về sau, hắn căn bản là theo không kịp. Hiện tại hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, hắn tựa hồ vẫn còn "non" lắm.
Đúng là nếu sớm ra tay cứu giúp khẳng định có thể giảm phần nào áp lực cho đối phương, hơn nữa cũng có thể cứu tất cả bốn người. Nhưng nếu làm như vậy thì đã không thể thấy được hành vi đê tiện của Hồ sư huynh và nữ tử kia. Mà nếu không thấy được, kết giao cùng hạng người như vậy, không phải sẽ khiến cho những ngày trong tương lai của bọn họ đều sống trong tai họa ngầm sao? Loại người này hoàn toàn không đáng tin nha!
Một bên nhẫn nại, nhẫn đến khi bọn họ gặp phải tuyệt vọng, cũng nhìn rõ đồng bạn có nhân phẩm gì... Kết quả, có người có tình có nghĩa, cũng có người bạc tình bạc nghĩa.
Cứ như thế, đại ca nhà hắn liền ra tay cứu hai người có tình có nghĩa kia.
Bọn họ cũng không cần tôn sức đầu tư tình cảm lợi ích gì gì đó.
Vậy nên nói... Đại ca nhà hắn có thể đem sinh ý gia tộc phát triển lớn như vậy, không hổ là "Gian thương" đó sao?
Đương nhiên những lời này Cố Tá sẽ không nói ra, hắn chỉ khen đại ca trong lòng là tốt rồi.
Tuân Tố Anh bên kia lại nói: "Không biết hai vị hiện tại có kế hoạch gì không? Hay sẽ trở về tông môn?"
Liễu Vô Ngôn cũng nhìn về phía hai người.
Cố Tá quay đầu, nhìn Công Nghi Thiên Hành.
Ba tầm mắt tất cả đều dừng ở trên người có khí chất tuyệt hảo, thanh niên sáng trong như nguyệt.
Công Nghi Thiên Hành thản nhiên nói: "Ta đến đây để tìm kiếm cơ hội đột phá, hiện tại vẫn còn chút sức lực, tạm thời sẽ không quay về. Nhưng Tuân sư tỷ cùng Liễu sư huynh vừa trải qua kinh sợ, nếu không ngại thì nên sớm chút xuống núi."
Liễu Vô Ngôn cũng nhìn sắc trời.
Đúng là sau khi phân chia con mồi xong sắc trời càng lúc càng tối, nếu không rời đi bọn họ sẽ phải ở trên núi ăn ngủ ngoài trời.
Mà tình trạng bọn họ không thích hợp tình cảnh đó.
Cố Tá trộm nhìn Công Nghi Thiên Hành, thấy y khẽ gật đầu, sau đó từ trong tay áo lấy ra hai bình ngọc, đưa cho Tuân Tố Anh nói: "Tuân sư tỷ, đây là Hợp Khí Đan cùng Hồi Xuân Đan mà công tử thường dùng, tỷ cùng Liễu sư huynh tiêu hao lượng lớn chân khí, lại bị thương..."
Lúc này không tạo tốt cơ hội tiếp cận, thì còn đợi khi nào a?
Tuân Tố Anh sửng sốt một chút, nhưng cũng cười tiếp nhận, thuận miệng hỏi một câu: "Đây là do Cố sư đệ luyện chế? Công Nghi sư đệ vận khí thật tốt."
Cố Tá vội vàng lắc đầu: "Ta làm sao có bản lĩnh như vậy... Là do người công tử bồi dưỡng luyện chế, ta chỉ giúp công tử mang theo mà thôi."
Tuân Tố Anh cũng không thật cảm thấy là do Cố Tá luyện chế, nghe vậy cũng chỉ cười cười cổ vũ hắn: "Cố sư đệ tiểu tác còn nhỏ, qua một thời gian nữa tất nhiên cũng có thể luyện thành đan dược."
Cố Tá đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Đa tạ sư tỷ đã coi trọng ta."
Ngượng ngùng là thật, nhưng không phải được khen mà ngượng ngùng, mà là hắn không quá am hiểu cứ tùy tiện nói dối như vậy..
Tuân Tố Anh đối với Cố Tá ấn tượng cũng không tệ lắm, lại gật gật đầu.
Nếu là ngày thường, đừng nói đến đệ tử kí danh phụ thuộc vào ngoại môn đệ tử, cho dù là ngoại môn tử nếu không phải có hậu thuẫn có thể vào nội môn luyện võ nàng cũng sẽ không thèm phản ứng với bọn họ. Nhưng sau khi trải qua màn sinh tử này, nàng ngược lại đem ngạo khí thu liễm lại rất nhiều, tâm tính cũng càng rộng rãi hơn.
Liễu Vô Ngôn trầm mặc thu xếp lại đồ vật, lúc này thấy Tuân Tố Anh cùng hai người kia đã nói xong, liền đứng dậy: "Liễu mỗ cùng sư tỷ cáo từ."
Công Nghi Thiên Hành cũng cười: "Cáo từ."
Cố Tá vội vàng nói: "Đi đường cẩn thận."
Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn chắp tay, đồng loạt xoay người đi về phía chân núi.
Bọn họ đương nhiên sẽ không tá túc qua đêm ở chỗ này, bọn họ phải trở về tìm hai kẻ đê tiện dám ám hại bọn họ tính sổ!
Chờ hai thân ảnh kia hoàn toàn biến mất, Cố Tá nhìn Công Nghi Thiên Hành hỏi: "Đại ca vì sao lại muốn ta đưa dược a?"
Đôi sư tỷ đệ kia so với bọn họ giàu có hơn nhiều, trên người sẽ không thể nào thiếu đan dược mới đúng. Trước đó hắn nhận được truyền âm của đại ca, còn tưởng rằng mình nghe nhầm nữa cơ.
Công Nghi Thiên Hành đáp: "Phải cho càng nhiều người biết trong tay ta có nhiều đan dược thượng phẩm mới tốt. Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn nếu nhớ đến chuyện hôm nay, cũng có thể mở rộng một ít đường đi cho ta."
Cố Tá nháy mắt đã hiểu.
Cho nên, đưa ra đan dược là để quảng cáo đó hả... Chỉ cần chất lượng vượt qua mong đợi, cho dù là nhìn trên ân cứu mạng, hai người kia cũng sẽ mở rộng đường cho họ.
Công Nghi Thiên Hành lại cười: "Hơn nữa để cho bọn họ dùng cách này để trả ân tình, tóm lại nếu sau này gặp phải chuyện cũng sẽ không bị người nói chúng ta dùng công phu sư tử ngoạm."
Cố Tá bĩu môi: "Đại ca mới sẽ không phải công phu sư tử ngoạm*....
***Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Công Nghi Thiên Hành nhướng mày, không nói gì.
Chỉ là trong lòng y lại nghĩ: Nếu là trực tiếp đưa ra yêu cầu, cũng không phải không thể? Chẳng qua thứ y muốn lần này không phải là ích lợi ngắn hạn, mà là mưu cầu càng nhiều mối hợp tác thôi. Suy nghĩ của Tiểu luyện dược sử của