Edit: Tracy F
Nhưng uống nhiều chính là uống nhiều, cũng không thể để Cố Tá say khướt như vậy lảo đảo trở về.
Làm một người đại ca tốt, Công Nghi Thiên Hành liền đem đầu Cố Tá xoa loạn một phen, nói: "A Tá, chờ lát nữa thì leo lên lưng ta, nhớ kỹ chưa?"
Cố Tá hốt hoảng: "Nghe...thấy rồi."
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nửa ngồi xổm trước người hắn, đưa lưng về phía Cố Tá.
Làm Võ giả, hành động như vậy cũng tương đương với tín nhiệm.
Cố Tá chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Công Nghi Thiên Hành.
Trong mắt hắn lúc này, chỉ có tấm lưng rộng rãi kia.
Hắn lại nghĩ nghĩ: Phải nghe... Lời đại ca nga. Leo lên trên.
Sau đó, Cố Tá chậm rì rì tiến lên vài bước, lập tức nhào lên lưng Công Nghi Thiên Hành.
Cũng may Công Nghi Thiên Hành sức đủ lớn, chân cũng vững, ngược lại không vì hắn nhào tới mà chao đảo, y giữ vững tư thế này, đem tay Cố Tá kéo lên vòng qua cổ chính mình, tiếp đó lại dùng tay nâng hai chân hắn, dưới chân phát lực, chậm rãi đứng lên.
Cố Tá vốn dĩ không quá thanh tỉnh, hiện tại dưới chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn.
Mà người uống say lại cảm thấy an toàn thì sẽ như thế nào?
Ít nhất đối với Cố Tá mà nói, hắn chính là.... Trực tiếp đem đầu nện trên vai Công Nghi Thiên Hành, mí mắt gục xuống gục xuống, ý thức càng thêm hỗn độn.
Tiền cơm sớm đã thanh toán, Công Nghi Thiên Hành cứ như vậy cõng Cố Tá đi ra ngoài.
Cõng một người như vậy, đối với y mà nói cũng là lần đầu tiên.
Trong nhà tuy rằng mấy người đệ đệ muội muội, nhưng đáng tiếc Công Nghi Thiên Hành từ nho mang bệnh nan y, căn bản không có khả năng cùng bọn họ thân cận, chờ đến khi thân thể y tốt hơn một chút, thì y lại phải không ngừng tiến bộ, không ngừng mạnh hơn, không ngừng... Các đệ đệ muội muội đã lớn lên từ lâu, đã không cần người huynh trưởng này cùng bọn họ chơi đùa. Ngay cả Công Nghi Thiên Hành nhỏ nhất, cũng là một bộ dáng tiểu đại nhân, đối với y kính sợ có thừa, không đủ thân mật.
Nhưng thật ra hiện tại....
Cảm giác ấm áp phía sau lưng này làm trong lòng Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mềm nhũn.
Vốn dĩ chỉ là đối tượng giao dịch, sau lại biến thành Luyện dược sư của y, sau lại thành nghĩa đệ...
Y càng ngày càng coi trọng Cố Tá.
Cõng Cố Tá trên lưng, dưới chân Công Nghi Thiên Hành phát lực, khoảnh khắc vừa ra khỏi tửu lầu, liền cấp tốc bay vuốt về phía trước.
Cũng không phải là không muốn đi chậm lại để tiểu Luyện dược sư của y từ từ tỉnh rượu.
Chỉ là cho dù trời đã tối, bị người nhìn thấy một màn như vậy cũng không quá thỏa đáng. Y muốn người khác biết y rất coi trọng Cố Tá là không sai, nhưng cũng không thể làm quá mức.
Nếu không, ngược lại dễ gây nên lỗi lầm.
Không bao lâu, hai người đã tới sân ngoài của đệ tử ngoại môn.
Công Nghi Thiên Hành gọi Long Nhất tới mở cửa, nhấc bước đi vào trong viện.
Giờ phút này, Cố Tá đem cổ Công Nghi Thiên Hành ôm đến gắt gao, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng chạm vào bên má, có chút ngứa, lại càng làm người khác thêm mềm lòng.
... Cố Tá ngủ rồi.
Hơn nữa, ngủ rất thoải mái, lại còn say giấc.
Công Nghi Thiên Hành cẩn thận về phòng, đem Cố Tá đặt trên giường.
Nhưng khi cảm nhận được cánh tay trên cổ, cùng với hơi thở của Cố Tá... Lại dừng bước.
Y thở dài.
Nếu hiện tại đi vào, có lẽ A Tá sẽ tỉnh lại, vẫn là chờ thêm một chút nữa đi.
Chờ hắn... Ngủ say thêm một tí.
Vì thế... Công Nghi Thiên Hành tâm tình liền thả lỏng.
Y cứ như vậy cõng Cố Tá, chậm rì rì tiến vào sân.
Vừa mới kí xong một vụ làm ăn, tâm tình y không tồi, bây giờ tiêu khiển một phen cũng có thể đem căng thẳng đè ép trong lòng giảm bớt phần nào.
Một màn như vậy, bị Long Nhất Long Nhị thu vào đáy mắt.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng có chút khiếp sợ.
Công tử thoạt nhìn luôn mang theo ý cười, nhưng rất ít khi đối với ai bao dung thân cận như vậy.
Đương nhiên, hai vị thống lĩnh Thiên Long Vệ biết trên người Cố Tá có rất nhiều bí mật chỉ có họ và công tử biết, giá trị của Cố Tá là không thể đo lường. Nhưng bọn họ càng hiểu rõ, công tử luôn luôn công tư phân minh, nếu chỉ vì bí mật, lấy kiêu ngạo của công tử sẽ không thể hạ mình cõng một cái... Thuộc hạ. Cho dù là thuộc hạ được coi trọng.
Một màn này đêm nay, để cho bọn họ tựa hồ hiểu rõ ra được cái gì đó.
Ít nhất, thời điểm bọn họ đối đãi với vị Cố dược sư cũng cần phải thân cận thêm một chút.
Không chỉ là bảo hộ cùng tôn kính, mà từ đáy lòng, hẳn là cần phải giữ gìn mới phải.
Ước chừng đi khoảng một hai canh giờ, Công Nghi Thiên Hành mới cõng Cố Tá đi về phía phòng hai người.
Y cẩn thận đem cánh tay Cố Tá mở ra, lại cẩn thận đem hắn đặt trên giường, tháo giày vớ cùng quần áo cho hắn, rồi đem chăn mỏng kéo lên.
Hành vi thân mật như vậy, y cũng chưa từng làm qua với người khác.
Mà lúc này, tựa hồ lại làm rất tự nhiên.
Công Nghi Thiên Hành nhìn vẻ mặt Cố Tá ngủ say sưa, khẽ cười cười.
Sau đó y cũng đi tắm rửa, ngủ trên một giường khác.
Hai người đều rất bình yên, cho đến ngày thứ hai.
Cố Tá trừng lớn mắt, bật thẳng người ngồi dậy!
A a a! Ngày hôm qua nha!
— Người uống say bình thường có hai loại trạng thái.
Một là sau khi uống nhiều