Edit: Tracy F
Đệ tử lão luyện vừa xuất hiện, rất nhiều tân đệ tử đều lộ ra thần sắc kiêng kị.
Đều là Hậu Thiên đại viên mãn, nhưng thời gian càng lâu căn cơ càng hùng mạnh, thực lực cũng càng mạnh hơn.
Còn có một ít người không đột phá Tiên Thiên không phải vì bọn họ không thể đột phá, mà là họ muốn ở cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn rèn luyện lâu một chút, để tăng xác suất đột phá thành công. Sau khi đột phá sẽ phóng thích tiềm lực, thực lực cũng càng thêm cường đại!
Nếu không thì một người Tiên Thiên cảnh bình thường cùng với thiên tài Tiên Thiên cảnh thực lực của họ sẽ chênh lệch như trời với đất!
Công Nghi Thiên Hành nhìn thoáng qua bên kia, đơn giản chỉ là nhìn lướt qua một cái mà thôi.
Y có sáu bộ Cốt châu, mỗi một bộ đều có thể so với một vị đại viên mãn, mà bản thân y ngộ tính kinh người, mỗi một bộ Cốt châu đều không hề yếu hơn một thiên tài bình thường.
Có thể nói, lúc trước khi đối mặt với Hạc Đình Phong, y cũng chỉ dùng một phần lực nhỏ mà thôi, đến hiện tại, trước đó cùng Cố Tá đi rèn luyện đối đầu với hoang thú tứ cấp đỉnh cũng không thể bức y xuất toàn lực, càng không thể ép y vào hoàn cảnh sống chết.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến y chậm chạp không tìm được cơ hội đột phá, nhưng cũng có khả năng là bởi vì thiên đố thân thể quá mức đặc thù.
Đệ tử lâu năm hay là tân đệ tử đều sẽ đề phòng những người có khí tức hùng hồn, nhưng khi Công Nghi Thiên Hành nhìn thoáng qua liền phát giác, bọn họ đều không phải đối thủ của y.
Cố Tá đi đến gần Công Nghi Thiên Hành thêm một chút.
Ngày càng ngày càng nhiều, lúc vào không nên để thất lạc nhau mới tốt.
Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng hét kinh hãi.
"Tây Sơn mở."
Mọi người đồng loạt quét mắt qua, vô số ánh mắt đều dừng trên phiến cửa đá cao lớn.!
Chỗ cửa đá kia có một phù cấm cực kì đáng sợ, chỉ khi phù chú giải khai mới có thể cho phép người khác ra vào Tây Sơn.
Chính là lúc này đây!
Trong phút chốc, vô số ngoại môn đệ tử, đệ tử kí danh đều sôi nổi vận dụng bộ pháp bay thẳng vào Tây Sơn!
Công Nghi Thiên Hành mắt khẽ động, y duỗi tay ra xách Cố Tá kẹp dưới cánh tay phải, "A Tá, ôm chặt!"
Cố Tá vội vàng nói: "Dạ!"
Bên kia Thương Ngự cũng đột nhiên mở miệng: "Mau vào đi!"
Đám người Đoan Mộc Khinh Dung đều không dám chậm trễ.
Trong chớp mắt, đông đảo võ giả biến thành thủy triều rào rạt dũng mãnh tiến vào cửa đá.
Lại trong tích tắc, thủy triều phân lưu, hướng bốn phương tám hướng mà đi.
Công Nghi Thiên Hành không có dùng tốc độ nhanh nhất của mình, y chỉ chạy song song cùng Thương Ngự, thẳng đến đường núi phía trước.
Thương Ngự một bên tăng tốc, một bên nhíu mày nói: "Thiên Hành huynh, ngươi có cảm giác được gì không?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Khí tức* rất cổ quái."
*hơi thở ấy ^^
Không chỉ bọn họ, nhóm Võ giả khác cũng phát hiện ra chỗ không đúng.
Đúng vậy, phiến cửa đá kia phảng phất như ngăn cách hai mảnh thiên địa, lúc ở ngoài cửa đá thiên địa khí tự nhiên nồng đậm, bọn họ lúc thở ra hít vào đều tựa như có thể gột rửa thể xác lẫn tinh thần, đề cao vũ lực bản thân. Chính là khi bọn vào Tây Sơn, thiên địa khí mà bọn họ hấp thu lại gây trở ngại cho việc vận hành chân khí — ảnh hưởng cơ hồ cực nhỏ đến không thể nhận ra, nhưng dù sao bọn họ cũng thuộc trong những Võ giả xuất sắc, sao có thể không phát hiện được?
Do đó khoảnh khắc khi phát hiện được, tất cả mọi người đều không hề vận chân khí, cũng không dám làm chuyện liều lĩnh gì.
Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước dừng lại."
Lời vừa nói ra, Thương Ngự dẫn đầu liền dừng bước.
Hắn hiện tại đang cõng Dao Mẫn công chút, trong lòng cũng sinh ra chút dự cảm xấu.
Tư Mã Nguyên Hữu hiện tại không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia, đem tất cả ngạo khí đó đều áp vào xương cốt. Hắn hiện tại có thể vào cùng thảo luận một chút, nói: "Thiên địa khí ở đây, có phải hay không... Có độc?"
Mọi người trong lòng chấn động.
Cũng đúng, nếu không phải có độc thì làm sao khi tiến vào thân thể lại gây trở ngại cho chân khí? Hiện tại đây chính là cách giải thích tốt nhất, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy mà đi, thì đối với chiến đấu lúc sau sẽ rất bất lợi, một khi có chút không cẩn thận thì chính là quăng đi cái mạng nhỏ này!
Thương Ngự bình tĩnh nói: "Chư vị, phong bế hô hấp, đừng lại tiếp tục hấp thu không khí ở đây nữa."
Công Nghi Thiên Hành cũng nói: "Đem tất cả khí tức đề khóa nhập vào trong thân thể, nếu không đủ chân khí thì ăn đan dược phục hồi, nhưng tuyệt đối không thể đả tọa điều tức, cũng không thể lợi dụng thiên địa khí ở đây."
Đoan Mộc Khinh Dung thở dài: "Có khả năng đây chính là nhiệm vụ khó xử đầu tiên."
Tư Mã Nguyên Hữu nhíu mày: "Vì sao trên hoàng bảng lại không đề cập tới cái này?"
Lúc này, người vẫn luôn bị xem nhẹ là Hách Liên Hưng Dã mở miệng: "Có lẽ... Tông môn muốn mượn chuyện này để kiểm tra năng lực phản ứng của chúng ta. Nếu chút chuyện này đều không thể ứng biến, không bằng cứ đem mạng ném ở Tây Sơn, để tránh ngày sau bị giết càng thảm hại hơn. Nếu không có chút trở ngại này, điểm khảo hạch không phải đã sớm bị mọi người dễ dàng đạt hết rồi!"
Lời này... Đúng là có chút đạo lí.
Cố Tá bị đại ca nhà mình kẹp lấy, biểu tình có chút cổ quái.
Độc a....
Hắn vừa rồi kì thật cũng hấp thu một ít, kì quái chính là thiên địa khí mang độc cư nhiên bị chân khí hắn bao lấy, đưa vào thiên phủ. Mà hệ thống tồn tại sâu trong thiên phủ lại rung động một cái, sau đó hắn cảm thấy thân thể chính mình như thả lỏng, hắn "nhìn thấy" từng đợt từng đợt độc khí bị tách ra, sao lại hảo hảo mà thu vào một ô trống trong trữ vật cách.
Độc khí là màu tím đen, dược khí là màu trắng, chúng nó "ở sát vách nhau", thật đúng là làm cho người ta có một loại cảm giác hòa lẫn.