Edit: Tracy F
Dưới sự phối hợp của chúng Võ giả, đoạn đường phía trước thuận lợi hơn rất nhiều, số lượng Địa Quỷ bọn họ giết được cũng càng ngày càng nhiều, quỷ hạch thu được cũng không ngừng gia tăng.
Bất luận là Cố Tá hay Dao Mẫn công chúa cũng đều quen thuộc việc thu quỷ hạch từ thi thể Địa Quỷ, không kể đến phàm là Địa Quỷ do Công Nghi Thiên Hành giết chết thi thể đều bị Cố Tá thu lấy, mà ngay cả Dao Mẫn công chúa cũng đã khắc phục chướng ngại tâm lí, dùng Phương Thốn Bố thu lại thi thể Địa Quỷ, chuẩn bị trở về nghiên cứu một phen.
Hành động này làm cho nhóm đệ tử hoàng thất có chút dở khóc dở cười. Nhưng bọn họ càng hiểu rõ, Dao Mẫn công chúa có thể bình tĩnh đối mặt với thứ chính mình chán ghét, thì nàng sẽ càng tiến xa trên con đường Luyện dược sư, cũng có thể thích ứng với thế giới tranh phong thuộc về Võ giả.
Dưới đề nghị của Công Nghi Thiên Hành, đoàn người Thương Ngự liền vòng quanh ngọn núi này, lộ trình đi ngang, chứ không lại mù quáng mà leo lên trên cao.
Ngoại trừ Công Nghi Thiên Hành có cảm giác được một tia nguy hiểm, bản thân Cố Tá cũng dùng tinh thần lực dò xét qua, cảm giác được nếu càng đi hướng lên trên núi sẽ gặp được Địa Quỷ thực lực càng mạnh hơn, không giống với những con bọn họ đã gặp trước đó, đại khái cũng phải tương đương với cảnh giới Hậu Thiên thất bát trọng, bọn họ cơ bản cũng có thể vững vàng áp chế. Nhưng một khi gặp gỡ Địa Quỷ càng cường đại, không chỉ là mạnh hơn một vài trọng (cấp), lại thêm có kịch độc cùng tốc độ, bọn họ cũng không dám lỗ mãng.
Rất nhanh, chúng Võ giả đã quét sạch một vòng.
Bỗng nhiên có một ít âm thanh phóng thích võ kỹ ở không xa truyền tới, khiến bọn họ không khỏi quay đầu nhìn lại.
Tây Sơn rất lớn, khó mà đi hết được, rõ ràng có rất nhiều đệ tử ngoại môn tiến vào, nhưng đã qua hai gần hai canh giờ, bọn họ hoàn toàn không gặp gỡ được bất kì đồng môn nào.
Hiện tại lại có thể chạm mặt.
Không nói đến tình nghĩa đồng môn gì đó, nhưng nếu có thể nhìn thêm đồng môn khác làm thế nào ứng phó Địa Quỷ, cũng coi như là một loại kinh nghiệm. Nếu đôi phương muốn kết giao, cùng nhau trao đổi phương pháp đối phó Địa Quỷ cũng là không tồi.
Đoàn người vẫn rất cẩn thận.
Công Nghi Thiên Hành cùng đám người Thương Ngự đề chú ý đến động tĩnh sau lưng, bọn họ đồng loạt chậm rãi cẩn thận đi về phía đang đánh nhau.
Cố Tá là người đầu tiên thấy được rõ ràng — mắt hắn bình thường có lẽ không có tốt như vậy, như tinh thần lực của hắn quả là công cụ "gian lận" quá tốt đi. Những người khác còn bị những tảng đá vách núi rừng cây nho nhỏ gì đó che mắt, còn hắn tinh thần lực đã "vèo vèo" bay tới chỗ mục tiêu luôn rồi.
Hắn một bên nhìn, một bên phát sóng trực tiếp cho Công Nghi Thiên Hành.
[Đại ca, kia khẳng định là đệ tử lâu năm.]
[Chỉ có một người, nhưng rất lợi hại. ]
[ Uy lực võ kỹ của hắn phi thường lớn, bất quá Địa Quỷ hắn đối phó chỉ là con nhỏ, chúng ta vừa rồi gặp qua một nửa đều là con lớn, thực lực rất cao, ít nhất cũng mạnh gấp hai lần con trước mắt. ]
[ Thoạt nhìn, vị sư huynh kia không có nguy hiểm gì... ]
Nói một hồi, chúng Võ giả đã dần dần tiếp cận được.
Cố Tá cũng không cần lại phát sóng trực tiếp, Công Nghi Thiên Hành đã có thể tự nhìn thấy, vị kia đang cùng một con Địa Quỷ đấu đến khí thế hừng hực, Võ giả cầm trong tay thanh trường kiếm anh tuấn bất phàm.
Địa Quỷ kia hoàn toàn không dễ dàng đối phó, thân thể nó nằm trên mặt đất, không giống như những con mà nhóm Công Nghi Thiên Hành đã gặp qua một kích không trúng liền bỏ chạy, mà ngược lại dùng thân pháp linh hoạt cùng lão bài đệ tử triền đấu. Chúng nó không chỉ có diện mạo giống con khỉ, ngay cả lúc công kích cũng thường xuyên thay đổi cùng sử dụng phương thức du tẩu cực kì nhanh nhẹn giống khỉ, thế nên trong bất tri bất giác trên người lão bài đệ tử đã xuất hiện một ít dấu vết nhỏ do Địa Quỷ cào để lại.
Địa Quỷ có kịch độc.
Theo thời gian chiến đấu kéo dài càng lâu, lão bài đệ tử cũng không thể bắt lấy Địa Quỷ, sau sẽ vì vết thương chảy máu mà bị dính một ít chất độc không ngừng thâm nhập tiến vào cơ thể, không quá một ngày những dấu chỉ mang một chút màu đen sẽ biến thành một màu đen đậm.
Đồng thời sắc mặt lão bài đệ tử cũng càng thêm khó coi — nếu một người một Địa Quỷ cứ tiếp tục giằng co như vậy, hơn phân nửa bên thắng thuộc về Địa Quỷ!
Đám người Công Nghi Thiên Hành đang suy có nên cứu người này hay không.
Cố Tá âm thầm truyền âm: Đại ca, bằng không để ta âm thầm ra tay với Địa Quỷ kia?
Công Nghi Thiên Hành suy nghĩ, lắc đầu: Trước không vội.
Người xung quanh rất nhiều, lão bài đệ tử cũng không dễ lừa gạt, vẫn là không nên tùy tiện bại lộ bản lĩnh của của Cố Tá mới tốt. Nếu muốn cứu, không bằng y tới đánh lén, lại cùng mấy người Thương Ngự có thực lực cùng nhau kiềm chế, ngược lại sẽ tốt hơn.
Cố Tá dĩ nhiên là nghe theo Công Nghi Thiên Hành, nếu Công Nghi Thiên Hành bảo hắn không cần làm, vậy hắn sẽ thành thành thật thật tiếp tục làm ổ trên lưng y, yên lặng quan sát.
Công Nghi Thiên Hành cùng Thương Ngự nhìn nhau, thời điểm chuẩn bị xông ra cứu người, lão bài đệ tử kia đột nhiên rung lên, hai tay xoay tròn, giơ lên trọng kiếm làm ra một tư thế kì lạ, hung ác công kích...
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, Địa Quỷ kia tức thì ngã xuống đất, thân thể cơ hồ bị một chiêu võ kỹ cường hãn kia trảm thành hai đoạn!
Bất quá lão bài đệ tử kia cũng không hoàn toàn dễ chịu.
Lúc này sắc mặt hắn ửng hồng, khí huyết sôi trào, một kích vừa rồi hiển nhiên là dốc ra toàn lực, hơn nữa tuy rằng khí sắc hắn tạm được, nhưng ấn đường lại cố một cổ khí đen, là dấu hiệu của trúng độc.
Nói ngắn gọn, hắn hoặc là lập tức xuống núi tìm Luyện dược sư giải độc, hoặc là ở chỗ này thêm một lát.... Ân, chờ chết! Không còn đường nào khác.
Lão bài đệ tử lấy ra một nắm đan dược cho vào trong miệng.
Ngoài dự đoán chính là, trước đó đám người Thương Ngự dùng đan dược hoàn toàn vô dụng, nhưng đan dược vị lão bài đệ tử