Edit: Tracy F
Vưu Huýnh nhìn bộ dạng Công Nghi Thiên Hành thoải mái như vậy, lại cảm thấy khí tức của y giống như sơn uyên*, sâu không thấy đáy, trong nhất thời không thể xác định được.
*vực sâu, núi sâu
Bất quá chỉ là tân đệ tử mà thôi, làm sao lại có sức mạnh cường đại đến vậy? Tất nhiên chỉ là làm bộ làm tịch!
Nhưng hắn lại nhớ đến song câu hai lần bị viên đá đánh bay — song câu kia sức mạnh thế nào chính hắn hiểu rõ nhất, trên viên đá kia truyền đến một cổ sức mạnh mạnh mẽ không thể bỏ qua.
Tâm tư vừa chuyển, Vưu Huýnh cũng không muốn ở lại đây chịu thiệt, chỉ đành oán hận nói một câu: "Ngươi được lắm, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi."
Sau khi tàn nhẫn nói xong, hắn lại sợ mọi người đổi ý liền lập tức lui về phía sau, lấy tốc độ nhanh nhất hóa thành một đạo tàn ảnh, thoát khỏi vòng vây!
Như cũ cũng không có ai ngăn cản hắn.
Nhưng lời cuối cùng kia của hắn vẫn bị chúng Võ giả ghi tạc trong lòng.
Chờ Vưu Huýnh rời đi, đám người Thương Ngự liền thở phào nhẹ nhõm.
Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ cẳng chân Cố Tá, Cố Tá đỏ mặt, lập tức từ trên lưng y nhảy xuống, lập tức chạy đến bên người Khang Văn Hồng.
Gia hỏa này trước đó bị Vưu Huýnh bức cho kích động, độc khí lưu động theo khí huyết lan tràn ra, Khư Độc Đan đã không còn tác dụng.
Hiện tại không ai cứu hắn, hắn đại khái rất nhanh sẽ chết.
Dao Mẫn công chúa là nữ tử, không thể tiếp xúc với nam tử khác, tự nhiên chỉ có thể để Cố Tá tới làm.
Cố Tá rất nhanh ngồi xổm xuống trước mặt Khang Văn Hồng, đem ngón tay đè lên miệng vết thương sâu nhất, dùng sức ấn chặt, đem máu đen bên trong bức chảy ra.
Nhưng Khang Văn Hồng bị thương nghiêm trọng hơn so với hai Võ giả trước đó, chủ yếu là có rất nhiều miệng vết thương, được cái này mất cái khác, phá lệ phiền toái hơn một chút.
Cố Tá bận rộn một hồi, tuy rằng bài trừ được một phần máu đen, nhưng độc tố còn lại khuếch tán cũng rất nhanh, liên tiếp như vậy một hồi, hiệu quả lại không cao lắm.
Nếu cứ như vậy, có thể sẽ không kịp a...
Cố Tá nhíu mày suy tư, quay đầu kêu lên: "Dao Mẫn công chúa! Thỉnh hỗ trợ... "
Dao Mẫn công chúa có chút do dự.
Cùng tộc nhân thì không vấn đề gì, nhưng đây lại là một nam tử xa lạ, nàng trị liệu cho hắn sẽ phải tiếp xúc thân mật... Nhưng rất nhanh ý niệm cứu người lại chiếm thượng phong, chuyện liên quan đến mạng người, há gì lại chậm trễ? Vì thế nàng cũng liền rời khỏi lưng huynh trưởng, gót sen nhẹ nhàng đi đến bên người Cố Tá.
Cố Tá luôn miệng nói không ngừng:
"Công chúa, làm phiền người ấn vào chỗ kia."
"Công chúa, chỗ này."
"Còn có chỗ kia, chúng ta cùng nhau động thủ... "
"Đúng vậy, lực tăng thêm chút nữa."
Cố Tá mồ hôi đầy đầu, Dao Mẫn công chúa đầm đìa không kém.
Vì cứu Khang Văn Hồng, hai người phải chạy đua với độc tố, thật sự là rất mệt mỏi.
Không lâu sau, độc tố dần dần bị bức ra, Khang Văn Hồng cũng chậm rãi tỉnh lại — vừa rồi ý thức hắn mơ hồ, mất đi thần trí, hiện tại rốt cuộc cũng thanh tỉnh.
Hắn vừa mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt diễm lệ như ánh bình minh, đặc biệt là dáng vẻ nghiêm túc kia của nàng càng làm hắn thêm giật mình. Hắn lập tức phản ứng lại, là nữ rử này cứu hắn a!
"Đa tạ... Cô nương..."
Cố Tá:......
Hắn là người sống đứng sờ sờ một đống lớn như vậy, tên kia căn bản không nhìn tới có đúng không!
Quả nhiên vẫn là tiểu muội tử có lực hấp dẫn a!
Dao Mẫn công chúa vốn đang bận rộn, lúc nghe câu này không khỏi ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt cùng nam tử trên mặt vẫn còn nhiễm màu xanh đen.
Trong phút chốc, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện áng mấy hồng.
Nhưng dù sao nàng cũng là công chúa hoàng gia, rất nhanh bình tĩnh lại, cười xinh đẹp, "Không cần cảm tạ ta, là Cố dược sư cứu ngươi, ta chỉ giúp một tay mà thôi."
Khang Văn Hồng nghe vậy sửng sốt, lúc này mới phát hiện bên kia còn có người ấn miệng vết thương giải tộc cho hắn, ách, là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi? Hắn liền có xấu hổ, trước đó hắn hoàn toàn không hề chú ý đến vị ân nhân này...
Khang Văn Hồng vội vàng nói: "Cố dược sư, đa tạ ngươi."
Cố Tá thấy Khang Văn Hồng thần trí ngày càng thanh tỉnh, lại nghe vị huynh đệ này xin lỗi, lắc lắc đầu: "Không cần cảm tạ, là công tử bảo ta cứu ngươi."
Khang Văn Hồng lại ngây ngẩn cả người.
Vừa mới tỉnh lại vẫn chưa phản ứng kịp, hiện tại kí ức trước đó cũng dần xuất hiện trong đầu hắn. Hắn lại nhìn đám người đang vây quanh, đem 10 - 20 người bảo hộ đều nhìn qua, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Công Nghi Thiên Hành và Thương Ngự.
Dần dần, rất nhiều chuyện hắn đều rõ ràng.
Vốn là tự mình đi rèn luyện khiêu chiến sinh tử, cũng đã chuẩn bị tốt, ai ngờ lại gặp tên tiểu nhân đê tiện Vưu Huýnh, thiếu chút nữa đã bỏ mạng.
Người cứu hắn lại là các tân đệ tử, các sư đệ hắn.
Khang Văn Hồng rất là cảm kích, lại cảm tạ mọi người: "Ngu huynh Khang Văn Hồng, ở ngoại môn cũng có chút nhân lực, nếu các vị sư đệ có gì phân phó cứ đến Nhạc Kiếm Viện tìm ta, chuyện có thể làm được, tất sẽ không khướt từ." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Nội môn... Cũng có thể giúp được vài việc."
Lời này nói rất hàm hồ, nhưng bọn Thương Ngự là con nhà thế gia, xuất thân hoàng thất, làm sao lại không nghe ra ẩn ý bên trong? Tất nhiên đều rất cao hứng.
Mạo hiểm đem người cứu về, hết thảy đều xứng đáng.
Khang Văn Hồng cũng không nói về chuyện Vưu Huýnh, nhưng từ thái độ của hắn có thể khẳng định sẽ khiến Vưu Huýnh sống không quá tốt. Khang Văn Hồng còn nói, nếu Vưu Huýnh thật sự tới tìm bọn họ khó dễ, bọn họ cũng có thể đến Nhạc Kiếm Viện tìm hắn.
Qua một thời gian, Cố Tá cùng Dao Mẫn quận chúa đem độc tố của Khang Văn Hồng bức ra hơn một nửa, muốn nhiều hơn, bọn học cũng không thể.
Tuy rằng có thể dùng Tham Tuyết Đan đến bổ huyết khư độc, nhưng miệng vết thương quá nhiều, bọn họ chỉ có bốn cái tay, sao có thể đồng thời ép vào nhiều chỗ? Nhưng chỉ cần lơ là một chút, chỗ độc tố giải chưa xong sẽ lan khắp cơ thể, vô cùng phiền toái.
Khang Văn Hồng cũng không lo ngại, hắn hiểu rõ tình trạng bản thân nhất, dù sao cũng nhặt được mạng nhỏ về, những chuyện khác từ từ tính. Sau hắn lại ăn vào một viên Khư Độc Đan, sắc mặt tức khắc liền tốt lên vài phần.
Cố Tá thấy thế, rất tò mò hỏi: "Khang... Sư huynh, Khư Độc Đan của ngươi là cái gì nha? Không giống với mấy thứ của ngoại môn chúng ta chuẩn bị... "
Khang Văn Hồng bừng tĩnh, giải thích cho hắn: "Cố sư đệ nói Thanh Độc Đan này ư? Đây là đan dược đặc chế của nội môn, có thể thanh trừ trăm độc, dù là kịch độc mạnh đến đâu cũng có thể trấn áp một thời gian ngắn, sau đó có thể tìm Luyện dược sư điều chế giải dược. Ta ăn nó vào, sau đó lại trở về tìm cách."
Cố Tá gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến loại Thanh Độc Đan này... Ân, nhớ rồi a.
Đan phương của loại đan dược này hắn đã xem qua, giống như Khang Văn Hồng nói có thể bài trừ rất nhiều loại độc tố, giảm bớt tác dụng kịch độc, cũng không quá khó luyện chế, dược liệu chỉ cần có đủ kim phiếu là có thể mua được. Hơn nữa phẩm chất Thanh Độc Đan càng tốt thời gian áp chế kịch độc càng dài, Thanh Độc Đan mà Khang Văn Hồng vừa nhìn là trung phẩm, độc Địa Quỷ quỷ dị trước nay chưa từng gặp, nhiều nhất cũng chỉ có thể áp chế được một ngày.
Khang Văn Hồng hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm