Editor: Cám comeback rồi hen, mọi người có vui hơm!
Đám người Phúc Mãn Đa, Liễu Vô Ngôn còn lại nói: "Chúng ta tuy không có bản lĩnh gì, nhưng hỏi thăm tí chuyện ở nội môn cũng không có gì khó xử. Nhưng là Công Nghi sư đệ ngươi a, phải nhanh chóng đến Tạp Sự Đường xin tiến làm đệ tử nội môn, đến lúc đó Triệu sư huynh mới có thể quang minh chính đại ra tay điều tra."
Chỉ cần Triệu Ngọc Hằng nhúng tay, Lý Đoạn Thủy kiêu ngạo thế nào cũng không dám quá mức, hơn nữa nếu tìm không thấy người cũng đủ lí do để Triệu Ngọc Hằng áp chế xuống, bọn họ tuyệt đối sẽ không lại lấy thế áp người — Triệu Ngọc Hằng không chỉ là đệ tử chấp pháp ưu tú của Chấp Pháp Đường mà còn là đệ tử chân truyền của vị có địa vị cực cao, muốn áp chế hắn chẳng khác nào cùng người phía sau hắn trở mặt.
Nhiều người tham gia vào liên lụy sẽ càng lớn.
Mà đương nhiên càng lôi kéo thì quan hệ càng nhiều, người gia nhập càng ngày càng đông, muốn một tay che trời lại càng không có khả năng.
Công Nghi Thiên Hành đánh chính là chủ ý này, đám người Triệu Ngọc Hằng trải qua một vòng cùng Công Nghi Thiên Hành kết giao, sau đó phát hiện chưa đến hai tháng y đã đột phá Tiên Thiên càng xem trọng y thêm vài phần, bởi vậy nhìn Công Nghi Thiên Hành đánh ra loạt chủ ý này liền cũng thuận theo y, nguyện ý ra tay tương trợ.
Cố Tá suy nghĩ thất bát tao, cảm thấy đầu mình như muốn to ra gấp hai rồi.
Dù sao chính là đại ca muốn tìm giúp đỡ, chỉ cần trở thành đệ tử nội môn thì tất cả đều có thể dễ dàng giải quyết... Vậy... Ừm, kế tiếp phiền toái hẳn là sẽ không quá phiền toái là được rồi.
Bởi vì sự tình khẩn cấp, Công Nghi Thiên Hành gọi mọi người đến cũng không thể ở lại ăn uống được, y hiện tại phải nắm chặt thời gian, trước đi nội môn lĩnh thẻ bài đệ tử nội môn.
Liễu Vô Ngôn đứng lên: "Liễu mỗ đi cùng Công Nghi sư đệ."
Tuân Tố Anh không nói gì, nhưng cũng đứng bên cạnh Liễu Vô Ngôn.
Hiển nhiên là nàng cũng muốn đi.
Hai người Phúc Mãn Đa và Triệu Ngọc Hàng cũng nói: "Cũng tốt, lo trước khỏi họa."
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Đa tạ chư vị sư huynh, sư tỷ."
Cố Tá chạy nhanh đuổi theo, ở trong lòng yên lặng phun tào: Ý nói "lo trước khỏi họa" đây chính là sợ thời điểm tiến vào nội môn sẽ bị người ngáng chân đó ư... Tông môn này rốt cuộc có bao nhiêu hắc ám đây ha.
Sau đó, hai bên chia nhau ra hành động.
Phúc Mãn Đa trở về nội môn giúp đỡ điều tra, Triệu Ngọc Hằng đi tập hợp nhân thủ chuẩn bị, còn bốn người Cố Tá lại đi tiểu Võ tháp.
Trước đó có nói, nơi khảo hạch nhập môn sẽ ở Tiểu Võ tháp, mà địa điểm báo danh cụ thể là một tiểu điện cách đó không xa.
Công Nghi Thiên Hành chưa đủ hai mươi tuổi, theo lí thuyết không cần tiếp thu khảo hạch, chỉ cần đến nơi đó xin.
Hình dáng tiểu điện cùng viện đệ tử ngoại môn không có gì khác nhau, bên trong có một vị trưởng lão, nhìn rất bình phàm nhưng lại sâu không lường được. Ngay cả Công Nghi Thiên Hành có sáu bộ Cốt Châu cũng thế, tinh thần lực nhạy bén như Cố Tá cũng vậy, đều không thể nhìn thấu thực hư vị trưởng lão này.
Sau khi tiến vào, Công Nghi Thiên Hành hành lễ chu toàn: "Bẩm trưởng lão, tại hạ đệ tử ngoại môn Công Nghi Thiên Hành ngập môn gần hai tháng, đã đạt được thành tựu Tiên Thiên... Tại hạ còn hơn một tháng mới cập quan, nên đặc biệt đến xin danh ngạch trở thành đệ tử nội môn."
Trưởng lão kia mí mắt xốc xốc: "Còn chưa đến hai mươi?"
Công Nghi Thiên Hành ôn hòa trả lời: "Đúng vậy."
Trưởng lão cẩn thận đánh giá Công Nghi Thiên Hành, lại vươn tay dò xét cốt linh y. Sau đó tia nhăn dúm trên mắt mới lộ ra chút tươi cười: "Đúng là chưa đến hai mươi, có thể trực tiếp tiến vào nội môn."
Cố Tá thầm nghĩ: vị trưởng lão này vậy mà không làm khó dễ a, lẽ nào là do mọi người suy nghĩ nhiều rồi?
Nhưng mà tức khắc sau đó hắn liền biết, kì thật không phải hắn lo thừa.
Bởi vì ngoài cửa lại có một người tiến vào.
Vị này cũng là một trưởng lão, lưng có chút gù, biểu tình nghiêm khắc, "Ta nhìn người này không phải là chưa đến hai mươi, mà là vừa đến hai mươi, vậy nên là phải tiếp thu khảo nghiệm mới tốt... Hồ trưởng lão nghĩ như thế nào?"
Hồ trưởng lão nhíu mi: "Người này rõ ràng cốt linh chưa đến..."
Trưởng lão lưng gù kia lập tức đánh gãy lời Hồ trưởng lão: "Cốt linh không giống nhau cũng không hiếm! Nếu người này chỉ mới mười chín, mười tám tuổi thì cũng không có gì nghi ngờ, nhưng hắn nói còn hơn tháng nữa là tròn hai mươi, thời gian ngắn khó có thể xem xét cốt linh rõ ràng được, nào biết được có phải hắn nói điêu hay không? Nếu như có sai sót mang đến phiền toái không đáng, không bằng dứt khoát để hắn khảo nghiệm. Còn có nếu là hắn thật sự trong hai mươi tuổi ngộ ra Tiên Thiên, có thể thấy được thực lực bản thân không tầm thường, cái gọi là khảo nghiệm cũng sẽ không thể làm khó được hắn, vậy sao không thử để mọi người đều được an tâm?"
Vốn dĩ Hồ trưởng lão từ đầu đã rất bất mãn, nghe xong lại cảm thấy có chút đạo lí.
Hồ trưởng lão chậm rãi thả lỏng: "Cũng đúng... " Sau đó nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành: "Ý của ngươi như thế nào?"
Thái độ Công Nghi Thiên Hành cũng rất kính cẩn: "Đệ tử cũng không có gì dị nghị, nếu hai vị trưởng lãi yêu cầu, đệ tử tự nhiên làm theo."
Hồ trưởng lão đối với y cảm thấy chút có lỗi.
Ông vốn dĩ cảm thấy chính mình sẽ không nhìn lầm, cũng không có lí do gì nói dối oan uổng hậu bối, nhưng là vị Lý trưởng kia đưa ra vấn đề như vậy rồi, ông cũng không thể làm như không thấy được.
Cũng chỉ là có chút ủy khuất hậu bối này rồi.
Liễu Vô Ngôn cùng Tuân Tố Anh liếc mắt nhìn nhau, đều nói: Quả nhiên!
Cố Tá cũng thở dài.
Có thể thoải mái được sao, làm việc tốt thường gian nan... Tóm lại cảm giác như dâng mặt cho người ta vả vậy.
Địa điểm khảo hạch chính là tầng thứ mười tiểu võ tháp.
Hai người Hồ trưởng lão Lý trưởng lão mang theo Công Nghi Thiên Hành tiến vào trong tháp.
Trên đường có nhiều đệ tử nhìn thấy cũng không cảm thấy lạ, mỗi tháng luôn có vài cái khảo hạch như vậy, chỉ là khảo hạch là một chuyện, còn qua cửa hai không là chuyện khác.
Khảo hạch tương đối riêng tư, người tiến vào hẳn chỉ có mình Công Nghi Thiên Hành, ba người Cố Tá cũng không thể vào, Lý trưởng lão lại càng đương nhiên không để bọn họ vào chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
Nhưng lúc này, Liễu Vô Ngôn lại mở miệng: "Công Nghi sư đệ chưa tròn hai mươi đã phải tiếp thu khảo hạch, tuy là vì giữ gìn quy củ tông môn, nhưng rốt cuộc đối với hắn cũng là không công bằng, cái gọi là nói dối kia dù sao cũng là giả thiết không phải sự thật. Công Nghi sư đệ vì tông môn mà nhượng bộ, cũng không để ý đến bản thân ủy khuất, ta nhìn lại có chút thương tiếc, hy vọng có thể cùng bồi bên cạnh hắn mới tốt... Hai vị trưởng lão cử yên tâm, ta và Tuân sư tỷ đều là đệ tử nội môn, cho dù đã trải qua khảo hạch ngoại môn nhưng sẽ không nhúng tay vào, mà Cố sư đệ là Luyện dược sư, cũng sẽ không tiến hành khảo hạch ở đây. Mong rằng trưởng lão châm chước, để chúng ta cùng nhau đi vào."
Lý trưởng lão nghe xong, thần sắc ngưng trọng: "Không có tiền lệ này.... "
Nhưng Hồ trưởng lão lại nhăn mày nói: "Lý trưởng lão, chuyện này cũng có thể châm chước, bọn họ nếu đã không ảnh hưởng đến Công Nghi Thiên Hành thì đi cùng nhau cũng không có vấn đề gì."
Lý trưởng lão không vui nói: "Quy củ tông môn... "
Hồ trưởng lão lúc này biểu tình có chút khó coi: "Quy củ tông môn là trước hai mươi tuổi tiến vào Tiên Thiên thì không cần khảo nghiệm đã có thể tiến vào nội môn, ta vốn đã sờ cốt cũng đã xác nhận. Lý trưởng lão, hoài nghi của ngươi không hề có căn cứ, đệ tử trong môn không quá vừa lòng cũng là đương nhiên, không phải sao?"
Cố Tá âm thầm cười trộm.
Lý trưởng lão đem Hồ trưởng lão xem là ngốc tử, ngay từ đầu đã đem Hồ trưởng lão dừa dối thành công, nhưng có lời nhắc nhở của Liễu Vô Ngôn vừa rồi, Hồ trưởng lão tốt xấu gì cũng là trưởng lão chưởng sự ngoại môn há có thể không nhận ra miêu nị bên trong sao! Còn muốn vọng tưởng xem người ta như ngốc tử, sao có thể!
Nếu không thì sao Hồ trưởng lão có thể châm chước, đi về phe bọn họ?
Liễu Vô Ngôn đã đạt được mục đích, Lý trưởng lão cũng biết không thể làm quá mức, vì thế mọi người đồng loạt đi xem Công Nghi Thiên Hành khảo hạch.
Lúc sau y một đường thuận lợi, từ cửa tháp thẳng tiến tầng mười.
Hồ trưởng lão bởi vì nhất thời thất sách mắc mưu Lý trưởng lão nên tâm tình không quá mỹ diệu, không chỉ bôi đen dáng vẻ công chính của mình, mà còn muốn kéo ông xuống nước chung. Cũng may sau đó ông nhận ra, có Công Nghi Thiên Hành và hai đệ tử nội môn có thể làm chứng cho mình.
Nghĩ như vậy, ông đối Công Nghi Thiên Hành ấn tượng càng tốt hơn chút. Mà người mua chuộc Lý trưởng lão kia không biết có thân phận gì, ngược lại làm ông sinh ra vài phần chán ghét.
— đều là con sâu làm rầu nồi canh!
Đương nhiên dù cho ấn tượng của Hồ trưởng lão đối với Công Nghi Thiên Hành tốt thế nào đi nữa, nhưng nếu đac quyết định khảo hạch thì cũng sẽ không qua loa.
Dù gì ông cũng còn có nguyên tắc của một trưởng lão.
Cố Tá nâng mặt, nhìn quanh bốn phía.
Trong tháp cũng không phải trống không, ở phía trước có mấy pho tượng lớn đứng đó.
Có hình người, hình thú, còn có chút đặc thù không nhận ra được hình thái.
Khảo nghiệm này tên là Quá Tam Quan, ý nghĩa như tên, cũng chính là ba tầng khảo nghiệm.
Hai vị trưởng lão đứng gần cầu thang, phía trước có một con đường vòng, đem pho tượng trong đây tách thành hai phía.
Bất quá hình như... Chỉ là ảo giác.
Trên thức tế là dùng phù cấm đem pho tượng tách thành hai bên, để người bên ngoài không cách nào ảnh hưởng đến khảo nghiệm bên trong mà thôi.
Cố Tá lặng lẽ phóng thích tinh thần lực, cảm giác phía trước có một vách ngăn vô hình. Vách ngăn này cùng đường cong kia song song, cũng chính là lực lượng sức mạnh của phù cấm kia. Chỉ cần có người đụng vào liền sẽ chịu sự công kích mãnh liệt của phù cấm.
Lại nói, phù cấm này rốt cuộc tạo ra thế nào? Cảm giác rất không tầm thường.
Công Nghi Thiên Hành tiến vào trong vòng tròn, đối diện ba pho tượng lớn.
Lý trưởng lão lạnh lùng nói: "Công Nghi Thiên Hành, ba cửa ải này ngươi phải hoàn toàn thông qua, mỗi ải thông qua sẽ được ba mươi điểm khảo hạch, trong đó có mười điểm là do qua ải ban cho, hai mươi điểm còn lại phải chờ trưởng lão chúng ta tiến hành kiểm tra ra quyết định. Thành tích cuối cùng của ngươi phải đạt 80 điểm mới có thể chân chính thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn. Ngươi hiểu chưa?"
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu: "Đa tạ Lý trưởng lão chỉ điểm, tại hạ hiểu rõ."
Hồ trưởng lão một bên cổ vũ nói: "Chỉ cần biểu hiện của ngươi không tồi, điểm khảo hạch lão phu cho sẽ không ít."
Lý trưởng lão lại nói: "Lão phu lại không có dễ nói chuyện như Hồ trưởng lão đâu."
Công Nghi Thiên Hành lại lần nữa nói cảm tạ, sau đó lại nhìn về phía ba pho tượng lớn, chuẩn bị tiến hành khảo hạch.
Cửa thứ nhất là Hình Nhân Quan.
Công Nghi Thiên Hành đứng trước tượng người thúc giục Tiên Thiên khí, phía trên liền nứt ra một khe hở — cũng chỉ có Tiên Thiên khí mới có thể làm cho tượng vỡ ra. Khe hở càng ngày càng lớn, bức tượng xoay chuyển, tạo ta ra một lỗ thủng lớn.
Từ lỗ thủng kia lại có một hàng người gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo chầm chậm chỉnh tề bước ra.
Chúng là những con rối làm bằng gỗ cực kì cứng rắn.
Thực lực mỗi một người gỗ đều tương đương với Tiên Thiên nhất trọng, năm người có thể kết thành một tiểu trận. Nhiệm vụ của Công Nghi Thiên Hành chính là đem năm người gỗ này đánh hạ trong thời gian hai khắc.
Tính ra chính là nửa giờ.
Công Nghi Thiên Hành phẩy tay áo một cái, thân hình khẽ động nháy mắt đã tiến vào vòng vây.
Trước đó y đã xông qua tháp, đây cũng không phải lần đầu ứng đối với năm người gỗ này, nên khi ra tay cũng phi thường lưu loát thành thạo, cực kì thong dong.
Sau đó lại như liệp báo mạnh mẽ, chân đạp gió đem tất cả người gỗ đều thu thập!
Cố Tá nhìn Công Nghi Thiên Hành đại phát thần uy, lại liếc mắt trộm nhìn phía Lý trưởng lão một cái, bắt đầu yên lặng mà tính toán một phen.
Xông qua một cửa.... Ừm... Bủn xỉn lắm thì ít nhất cũng được 10 điểm. Nếu ba cửa đại ca đều vượt qua thì cũng chỉ mới có 30 điểm thôi, còn thiếu 50 điểm, nếu đại ca không mắc sai lầm gì, Hồ trưởng lão hẳn là sẽ nguyện ý đem 30 điểm của lão cho