Ta Có Dược A!

Chương 466


trước sau


Edit: Cám

Cho dù như vậy, Cố Tá cũng không có khả năng tiến lên nói với Hứa Linh Tụ "Chỗ ta có bản hoàn chỉnh nè, ngươi có muốn không?", ngược lại chỉ có thể rụt cổ ngồi đó, thành thành thật thật tiếp tục nhìn.

Thủ quyết luyện đan này so với mấy thứ hắn đã nhìn thấy qua trước đó đều mạnh hơn, Hứa Linh Tụ lại cố ý lấy ra luyện chế Cố Tâm Đan, có thể thấy được đây là tuyệt kỹ cao cấp được Luyện dược sư sử dụng trong tông môn, hắn nếu nói ra, đừng nói đến hỗ trợ hay giúp đỡ gì đó, còn chọc đến một thân phiền toái thì toang.

Vẫn là, vẫn là cứ ngậm miệng nhìn thôi.

Bất quá, thủ quyết có tàn khuyết, cũng chỉ là thiếu một vài chi tiết nhỏ, bộ thủ quyết vẫn là hoàn chỉnh, khi thi triển sẽ thiếu chút biến hóa. Mà thiếu chút biến hóa này sẽ không thể xử lí tốt dược lực, sau khi thành đan sẽ không thể đạt được số lượng cực phẩm đan cực hạn.

Sau đó...

Còn có một loại tàn khuyết khác trong "Một trăm loại thủ quyết luyện dược Bàng môn", mặt sau phần mở đầu thủ quyết luyện đan còn có hai loại luyện chế dược thủy cùng luyện chế dược thiện, không biết Hứa Linh Tụ có biết hay không.

Không bao lâu, biểu tình Hứa Linh Tụ biến hóa.

Y thi triển thủ quyết càng lúc càng nhanh, sắc mặt dần dần có chút trắng bệch, trên trán tích tụ mồ hồ, từng giọt nhỏ xuống.

Đan lô hơi động đậy, dĩ nhiên là do dược lực bên trong đang va vào nhau.

Cố Tá nhìn tới líu lưỡi, hắn bình thường luyện đan, dược lực đều rất dịu ngoan, tạc lò lại càng hiếm khi xảy ra, cho dù muốn tạc, thường cũng là chuyện xảy ra trong nháy mắt, chưa từng chấn động như vậy... Đây bởi vì là do thủ quyết luyện dược sao?

Không thể không nói, lần này hắn đoán đúng rồi.

Thủ quyết luyện dược nếu có tì vết, tất nhiên thời điểm chải chuốt dược lực sẽ xuất hiện tì vết, dược lực dược lực khác nhau không được đủ trấn an, phát động đan lò cũng là chuyện thường.

Cố Tá bởi vì học tập thủ pháp luyện dược thập phần hoàn thiện, dược lực tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mà nếu không nghe lời, cũng sẽ không nháo đối với hắn, mà là trực tiếp tạc rớt.

Hứa Linh Tụ mắt thấy đan lô lắc lư đến lợi hại, cũng không dám chậm trễ, cắn môi dưới, trầm tâm định khí, mười ngón tay ổn định vững chắc, thi triển thủ quyết.

Ước chừng qua nửa tiếng đồng hồ, đan lô cũng chậm rãi vững vàng rơi xuống.

Đột nhiên đan lô kia phát ra tiếng réo rắt kêu to, một cái đan hoàn màu đỏ bên trong bắn ra, trong chớp mắt, được Hứa Linh Tụ duỗi tay bắt được!

Sau đó, Hứa Linh Tụ không vui nói: "Chỉ một viên...."

Tịch Dương Vân chạy nhanh qua: "Phẩm tướng là gì?"

Hứa Linh Tụ nói: "Trung phẩm."

Tịch Dương Vân nhẹ nhàng thở ra: "Trung phẩm đã không tồi. Có Linh Tụ ra tay, quả nhiên so với Luyện dược sư bình thường mạnh hơn rất nhiều."

Hứa Linh Tụ vẫn là không hài lòng, loại đan dược này quá khó chơi.

Nếu không phải bởi vì đem đan phương dâng lên sư tôn chỉ liếc mắt một cái liền thấu bên trong, chính y nghiên cứu còn không biết đến khi nào. Đương nhiên, hiện tại phẩm chất đã được đề cao đến trung phẩm, xem như có tiến bộ.

Cho nên Tịch Dương Vân cũng không có gì không vui.

Đây là cả một quá trình dài, nếu đổi lại Luyện dược sư khác, dù cho là trả giá ca cũng sẽ không thể tận tâm tận lực như Hứa Linh Tụ được.

Đem đan dược bỏ vào bình ngọc đưa cho Tịch Dương Vân, Hứa Linh Tụ mới chú ý tới Cố Tá. Y kiêu căng nâng cằm, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Trong quá trình nhìn ta luyện dược, có lĩnh ngộ được gì không?"

Nếu nói cái gì nhìn cũng hiểu, có thể bị người cảm thấy quá khoa trương không? Nhưng nếu nói nhìn không quá hiểu, bản thân cũng phải trình bày nhiều ít, làm sao phải đồng thời biểu hiện được năng lực của chính mình, lại không để cho tiểu Thái Tử nhìn ra sơ hở?

Quá khó.

Này so với tự hắn ta tay luyện chế một lò Cố Tâm Đan còn khó hơn.

Hứa Linh Tụ nhíu mày: "Làm sao vậy, nhìn không hiểu?"

Cố Tá giật mình một cái: "Không, chỉ là đang suy nghĩ phải diễn tả thế nào..."

Nếu thật sự nói cái gì cũng không hiểu, vậy quá cùi bắp rồi!

Sau khi nghĩ nghĩ, Cố Tá liền nói chọn lựa mấy câu tỷ như, thời điểm thi triển thủ quyết cảm giác được dược hương phá lệ nồng đậm, lại nói mấy cái thủ quyết làm hắn cảm thấy rất huyền ảo, còn rất lợi hại vân vân....... Dù sao chính là vừa có thể khích lệ đồng thời biểu hiện nghi vấn của mình, đồng thời cảm thán bộ thủ quyết kia quá cao siêu.

Cũng coi như là vắt hết cả óc.

Kết quả đạt được cũng không tệ lắm, Hứa Linh Tụ rõ ràng bị lấy lòng, y gật gật đầu: "Ngươi căn cơ cũng không tệ lắm, có thể nhìn ra vấn đề yếu hại, mạnh hơn bọn phế vật ngoài kia rất nhiều. Khó trách Hoắc trưởng lão đối ngươi khích lệ có thêm, nói ngươi chăm chỉ, năng lực không tồi. Với cái tuổi này của ngươi có thể luyện chế ra Hợp Khí Đan đích xác không tồi, nếu ở chỗ này của ta xem thêm chút sách, tương lai tuy không thể vượt qua ta, nhưng đem mấy phế vật khác đạp dưới chân đúng là không vấn đề gì."

Cố Tá không còn gì để nói.

Lời này a.... Đúng là kiêu ngạo hết nấc, lại còn có chút ông cụ non.

Đối với tính cách tiểu thiếu gia này, hắn hiểu rõ phải ứng đối thế nào, vội vàng trả lời: "Được Hứa sư huynh nói tốt như thế, đa tạ Hứa sư huynh."

Hứa Linh Tụ thích nghe lời hay, nhìn hắn như vậy, đương nhiên ấn tượng càng tốt hơn chút: "Nếu như vậy, ngươi cứ tiếp tục nhìn ta luyện đan đi. Đan phương là ngươi đưa, hiện tại tuy ngươi không thể luyện, nhưng nhìn nhiều chút tích thêm kinh nghiệm cũng tốt."

Cố Tá dở khóc dở cười, chỉ có thể liên tục nói "Phải".

Kế tục, Hứa Linh Tụ khôi phục chân khí, tiếp tục luyện đan, Cố Tá vẫn ngồi bên cạnh Tịch Dương Vân, nhìn y dùng thủ quyết chính mình vô cùng quen thuộc mà luyện đan.

Nếu cứ xem như vậy, chính là lãng phí thời gian...... Nhưng nếu không xem, chính là lãng phí tâm ý Hứa Linh Tụ. Sau đó hắn cứ thế ngồi bất động, dứt khoát bắt đầu vận chuyển tâm pháp.

Vẫn có thể ngưng tụ Cốt châu mà.

Quá trình luyện dược rất buồn tẻ, nhưng lần này Cố Tá vừa nhìn vừa tích lũy kinh nghiệm cho mình, bên kia Hứa Linh Tụ không dám phân tâm, Tịch Dương Vân lại rất khẩn trương, thanh niên thúy sam biểu tình tự nhiên...... Tóm lại cũng không quá mức buồn tẻ.

Qua chút thời gian, đan lò thứ hai cũng ra, vẫn là một viên trung phẩm.

Toàn bộ quá trình, Hứa Linh Tụ tiến bộ nhỏ đến mức khó có thể phát hiện ra, nhưng mà chỉ chút điểm nhỏ này, cũng đủ làm cho đại đa số Luyện dược sư hâm mộ.

Luyện chế qua vài lò, tốc độ Hứa Linh Tụ cũng không chậm, mấy Luyện dược sư Công Nghi Thiên Hành chào mời về chỉ sợ còn chưa có học xong tâm pháp cùng thủ quyết đâu, còn kém xa so với y.

Cố Tá vốn dĩ chỉ định lệ ngồi coi, nhưng nhìn đến lâu thật lâu, đối với Hứa Linh Tụ bắt đầu có chút bội phục.

Hứa Linh Tụ thiên phú thật sự không yếu.

Bất tri bất giác, buổi sáng qua đi.

Hứa Linh Tụ vốn dĩ muốn tiếp tục luyện, thông qua tinh thần lực Cố Tá bỗng nhiên cảm giác được, trong một gian phòng khác, truyền đến tiếng rên tỉ cực nhỏ không dễ phát hiện ra...... Là giọng nữ.

Cơ hồ là đồng thời Tịch Dương Vân nhảy dựng lên, thanh niên thúy sam cũng biến sắc.

Hứa Linh Tụ là người duy nhất không thể cảm nhận được, nhưng nhìn phản ứng của những người khác, lập tức dừng lại động tác: "Sương Vân lại phát tác?"

Tịch Dương Vân không kịp trả lời, vội vã xông vào phòng kia, thanh niên thúy sam theo sát mà lên, Hứa Linh Tụ cũng đồng dạng chạy theo.

Cố Tá nhìn bọn họ đều đi hết, minh bạch hai việc.

Thứ nhất, Võ giả Thoát Phàm cảnh lực cảm giác rất mạnh, không kém tinh thân lực của hắn, về sau cần nên cẩn thận một chút; thứ hai, trong phòng kia chính là người bệnh cần Cố Tâm Đan, không nghĩ tới nàng lại ở Tử Nhất Lâu của Hứa Linh Tụ.

Sau đó lại có một vấn đề.

Bọn họ đều đi hết, hắn làm sao đây?

Đồ vật của Hứa Linh Tụ ở ngoài rất người, một mình hắn đứng đây không tốt lắm, nhưng nếu cùng vào, hắn cùng bọn họ không có thân thiết nha! Có vẻ không được tốt lắm đâu? Mà kia còn là khuê phòng thiếu nữ nữa đó.....

Nghĩ nghĩ, Cố Tá thấy vẫn là nên đứng chờ ở đây.

Nhưng rất nhanh, hắn không cần phải do dự.

Bởi vì thanh niên thúy y bên trong vôi vàng đi ra: "Cố sư đệ, làm phiền giúp ta cùng nhau lấy nước đến."

Cố Tá đương nhiên không ý kiến, đi theo thanh niên thúy sam vào một trắc phòng.

Trắc phòng này hiển nhiên là cố ý kiến tạo, bên trong có cả sơn tuyền, chỉ cần áp ống trúc xuống, liền có rất nhiều dòng nước ồ ạt chảy xuống, rơi vào bồn gỗ bên dưới.

Thanh niên thúy sam tiếp một chậu, giao cho Cố Tá, chính mình ở lại chờ chậu thứ hai, Cố Tá bê tốt nước trên tay, xoay người vội vàng chạy đến phòng kia.

Tới cửa, Cố Tá cũng không dám đường đột xông vào, trực tiếp ở trước cửa hô: "Hứa sư huynh!"

Hứa Linh Tụ cũng không quay đầu: "Tiến vào!"

Cố Tá không chút do dự, lập tức tiến vào.

Tịch Dương Vân ngồi ở đầu giường, một tay ôm lấy thiếu nữ, Hứa Linh Tụ ở bên kia, ra tay như điện, bận bận rộn rộn.

Nhìn thấy Cố Tá đi vào, Tịch Dương Vân vội la lên: "Cố sư đệ, thỉnh cầu mang nước đổ vào thùng tắm."

Cố Tá tự nhiên vội làm theo, mang nước đổ vào.

Thúy sam thanh niên cũng tới, Cố Tá vừa thấy, cũng không dám nhìn nhiều, tiếp tục chạy đi lấy nước.

Vài lần như vậy, hai người chạy tới chạy lui, không lâu sau thùng tắm đã đổ đầy tám phần, giờ phút này Hứa Linh Tụ mới lên tiếng: "Có thể!"


Cố Tá cầm chậu cuống quít lui về phía sau, thanh niên thúy sam cũng vậy.

Hứa Linh Tụ đi tới trước thùng nước, đem một ít đan dược đồ vật linh tinh bỏ vào trong nước, lại ở trên thi triển một ít thủ quyết.

Cố Tá thấy thế, trong lòng di một tiếng.

Đây là nguyên bộ thủ quyết luyện chế dược thủy a! Xem ra trên phương diện này Hứa Linh Tụ cũng hiểu biết vài thứ. Dáng vẻ hắn luyện chế dược thủy tuy rằng còn có rất nhiều sơ hở, nhưng ít nhất đúng đường.

Rất nhanh, nước trong thùng tắm đổi màu, biến thành màu trắng nhạt, thanh niên thúy sam tự giác đi ra ngoài, Cố Tá sửng sốt, cũng vội vàng theo sau.

Bên trong chỉ còn lại Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ.

Cửa phòng khép lại.

Cố Tá cùng thanh niên thúy sam canh giữ bên ngoài.

Bầu không khí giữa hai người, có chút xấu hổ.

Tịch Dương Vân cùng Cố Tá đã giao lưu qua, xem như quen biết; Hứa Linh Tụ đối với Cố Tá "chỉ điểm" qua, coi như quen thuộc. Mà vị thanh niên thúy sam này cùng Cố Tá chưa từng nói chuyện qua, hai người chỉ vừa hợp tác "Vận chuyển công trình thủy lợi" xong, vậy sau kho chuyển nước xong thì thế nào?

Hơn nữa Cố Tá cũng phát hiện, hắn còn chưa có biết tên vị huynh đài này a....

Có lẽ cũng nghĩ đến chuyện này, thanh niên thúy sam chuẩn bị nói chuyện: "Ngu huynh Lục Cửu Tư, Cố sư đệ vừa rồi vất vả rồi."

Cố Tá cười gượng hai tiếng: "Lục sư huynh a...... Không vất vả, không vất vả."

Tẻ ngắt!

Cùng Tịch Dương Vân liên tiếp gặp mặt vài lần, Lục Cửu Tư đều đi theo bên cạnh, thoạt nhìn không tồi. Cũng không biết vì cái gì, Cố Tá lại cảm thấy, người này tốt nhất không nên quá thân cận.

Trước kia ở hiện đại, bởi vì nhìn qua không ít sắc mặt, cảm giác vẫn rất nhạy bén, đến thế giới này, sau khi khai phá tinh thần lực, lại càng thêm nhạy bén — — đương nhiên, nhạy bén cũng không phải vạn năng, cũng không phải nói mọi người chỉ cần bị hắn liếc mắt một cái liền bị nhìn thấu, nhưng nếu cảm giác mách bảo không nên tiếp cận, hắn tốt nhất dựa theo bản thân mà làm thì hơn. Tóm lại tâm phòng người không thể không có.

Đối với ba Tịch Dương Vân, Hứa Linh Tụ, cùng Lục Cửu Tư, hai người trước lần đầu gặp mặt cũng không có gì khác thường, không đặc biệt muốn thân cận cũng không cảm thấy có gì không tốt, duy chỉ có Lục Cửu Tư này làm hắn từ trong đáy lòng sinh ra một loại ngăn cách. Cũng không biết là cảm thấy y tâm địa bất chính, hay

là cảm thấy y nguy hiểm, hoặc là còn vì lí do nào đó.... Tóm lại chính là tương đối mơ hồ.

Lục Cửu Tư diện mạo tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, nếu không phải bởi vì trực giác, Cố Tá cảm thấy người ấn tượng hẳn không tồi.

Đến nổi hiện tại, có thể không nói lời nào hắn liền tuyệt không lắm miệng.

Nhưng Lục Cửu Tư kia lại cùng Cố Tá mở lời: "Cố sư đệ thoạt nhìn còn rất trẻ, không biết có muốn gia nhập Luyện Dược Đường hay không?"

Cố Tá không thể không trả lời, liền lắc đầu: "Không được, ta nghe công tử."

Lục Cửu Tư liền thở dài: "Hứa sư đệ rất coi trọng ngươi, nếu là công tử nhà ngươi muốn tốt cho ngươi thì nên......" Nói đến đây như nhận ra được gì đó, liền nói: "Ngươi....... Ai, đáng tiếc."

Cố Tá: "...... Công tử rất chiếu cố ta."

Đây rõ ràng là châm ngòi ly gián, tưởng hắn nghe không hiểu sao hả 囧. Hắn đúng là còn chưa đến mười bảy tuổi, nhưng thoạt nhìn ngu đến vậy sao? Lục Cửu Tư đây là kì thị chỉ số thông minh của hắn, hay là chỉ số thông minh của hắn ta chỉ tới đó thôi?

Trên thực tế, Lục Cửu Tư chính là...... Kì thị chỉ số thông minh của Cố Tá.

Trong mắt hắn ta, Cố Tá chính là tiểu thiếu niên lá gan không lớn tiềm lực không tồi, tính tình khá tốt. Châm ngòi một chút cũng không gây được sóng gió gì, có thể châm ngòi tại sao lại không làm? Dù sao Cố Tá nhìn cũng không quá thông minh, một lần hai lần có lẽ không quan tâm, nhưng với tâm tính thiếu niên nói nhiều một chút hắn không tin Cố Tá không thèm để ý. Hơn nữa tuổi còn nhỏ thì có khả năng không để ý, nhưng tuổi lớn một chút thì khác, nào có nam nhân nào không có dã tâm. Chờ Cố Tá hối hận, đến lúc đó hắn lại đưa qua cành oliu, hiện tại ra tay chính là lợi thế cho tương lai.

Cố Tá đoán không sai, Lục Cửu Tư có bí mật.

Chỉ là bí mật này giấu cũng đủ sâu, hắn cứ vô tình cố ý giống như thông đồng với Cố Tá, mà cũng dùng cách này thông đồng qua không ít người, những người đó, có không ít người đều trở thành thanh viên trong tổ chức của hắn.

Lúc này, lại nghe Cố Tá vẫn rất mực bảo vệ "công tử" nhà mình, Lục Cửu Tư cũng không tiếp tục châm ngòi. Hắn là xem Cố Tá chỉ số thông minh thấp, nhưng cũng không đem Cố Tá trở thành thằng ngu, hắn thừa biết đạo lí lạc mềm buộc chặt, cũng biết phải để Cố Tá tự mình suy nghĩ, vẫn nên trò chuyện mấy chuyện lặt vặt mới là lẽ phải.

Vì thế Lục Cửu Tư cùng Cố Tá nói vài câu chuyện tào lao, lại nói một chút chuyện bên trong nội môn, chỗ tốt đệ tử chính thức cùng phong cảnh, tựa hồ giống như giới thiệu cho sư đệ. Nếu là Cố Tá thật sự như hắn nghĩ, trung thành với Công Nghi Thiên Hành như vậy, hắn cũng liền có chút hâm mộ.

Công Nghi Thiên Hành ư?

Lục Cửu Tư không để vào mắt.

Công Nghi Thiên Hành chẳng qua chỉ là một tiểu tử vừa mới tiến vào tông môn, hẳn là có chút tiềm lực, nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên nhất trọng, Lục Cửu Tư hắn đã là Võ giả Thoát Phàm cảnh! Chờ Công Nghi Thiên Hành trưởng thành còn không biết đến năm nào? Lúc này nếu Cố Tá đi theo hắn, nhận đủ bồi dưỡng, Công Nghi Thiên Hành còn có thể xứng sao? Lại nói, Công Nghi Thiên Hành chưa biết có thể thuận lợi trưởng thành hay không đâu. Trong nội môn không nói mỗi ngày đều có đệ tử chết đi, nhưng mỗi tháng đều là có.

Tánh mạng Võ giả, một chút cũng không đáng tiền.

Nhưng Cố Tá giờ phút này là đang nghĩ — —

Không biết tối hôm qua đại ca hắn an bài xuống, hôm nay có hành động hay không, hoặc là đã làm, kết quả sẽ ra sao? Đại ca sẽ đem mấy con hoang thú trở về sao? Hẳn là có thể bán ra một ít tiền chứ nhỉ........

Chút châm ngòi của Lục Cửu Tư kia, sớm đã bị hắn vứt ra sau đầu.

Đừng nói Lục Cửu Tư chỉ mới nói bóng nói gió thọc gậy bánh xe, cho dù hắn thẳng thừng ly gián, Cố Tá cũng không có hứng thú. Không nói đến tín nhiệm, chỉ nói một điều — Lục Cửu Tư hắn có thiên đố thân thể hay không hả? Có ngộ tính giống Công Nghi Thiên Hành hay không? Có đối với Cố Tá chu đáo như Công Nghi Thiên Hành không? Có thể yêu quý Cố Tá giống như Công Nghi Thiên Hành không? Có thể tín nhiệm giống như Công Nghi Thiên Hành tín nhiệm Cố Tá như vậy không? Có vận khí hùng hậu giống như Công Nghi Thiên Hành không? Có không, có không hả?

Hết thảy cái gì cũng không có.

Lại nói, đích xác hiện tại Lục Cửu Tư có thể treo Công Nghi Thiên Hành lên đánh, nhưng đại khái không lâu sao đó, Công Nghi Thiên Hành ngay cả hứng thú đem Lục Cửu Tư treo đánh cũng đều không có.

Cố Tá không phải ngốc tử.

Đi theo Công Nghi Thiên Hành, khẳng định có thể sống lâu hơn so với Lục Cửu Tư.

Hai người ôm tâm tư khác nhau, câu được câu không mà hàn huyên, lát sau cửa mở, dược hương nồng đậm bên trong truyền ra.

Tình hình này, chứng tỏ bọn họ có thể đi vào.

Trong phòng, so với vừa rồi càng áp lực hơn.

Cố Tá sau khi bước vào, nhạy bén ngửi được tia huyết tinh giấu trong dược hương còn chưa tan đi. Hắn nhìn thẳng, tinh thần lực phóng ra ngoài, rất nhanh phát hiện, dược lực trong thùng tắm màu trắng ngà đều bị hấp thu, nước bên trong cũng bị nhuộm thành một màu đỏ nhạt.

Trên giường thiếu nữ thoạt nhìn tuổi không sai biệt lắm với Cố Tá, đang nửa nằm trong lòng Tịch Dương Vân, chăn gấm hơi mỏng kéo đến ngực nàng. Chăn gấm đậm màu, làm nổi bật sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, không một tia huyết sắc.

Nhưng dù thiếu nữ thần sắc mang bệnh, cũng không thể che được vẻ đẹp vốn có.

Cố Tá âm thầm kinh ngạc cảm thán.

Ở hiện đại, hắn nhìn thấy qua rất nhiều minh tinh xinh đẹp, ở dị thế hắn cũng thấy qua đáng yêu ngọt ngào như Công Nghi Minh Hà, diễm lệ như Dao Mẫn công chúa, hiên ngang như Tuân Tố Anh, khăn trùm tu mi như Nhuế Mẫn,... Nhưng tất cả so ra đều kém vị Tịch Sương Vân tuyệt sắc xuất trần này.

Hơn nữa, Tịch Sương Vân tuy có một loại khí chất nhu nhược, nhưng từ việc nàng dám tập võ, trước đó còn thổ huyết cũng không bày ra biểu hiện yếu ớt, chứng tỏ bản thân nàng cũng không thật sự nhu nhược như vậy.

Nếu không phải bởi vì trái tim thiếu nữ có bệnh, nàng hẳn là sẽ có thành tựu không nhỏ.

Sau khi nhìn thấy Cố Tá, Tịch Sương Vân đối với Cố Tá cười cười, thanh âm rất nhẹ: "Nghe ca ca nói.... Là Cố sư đệ ngươi.... Cho đan phương...... Cảm ơn.... Ngươi."

Nàng cố sức nói chuyện, cảm kích trong mắt rất rõ ràng.

Cố Tá lắc đầu: "Tịch sư tỷ khách khí, chỉ là giao dịch mà thôi, Tịch sư huynh đã cho ta đủ thù lao, giúp ta một việc rất quan trọng rồi."

Tịch Sương Vân nhẹ nhàng cười cười, giống như một đóa u lan,  nở rộ nhàn nhạt u hương.

Lục Cửu Tư nhìn thấy nụ cười này, trong mắt liền hiện lên tia kinh diễm. Hắn tiến lên một bước, quan tâm dò hỏi: "Sương Vân sư muội đã khá hơn chưa? Có chỗ nào khó chịu hay không?"

Tịch Sương Vân tươi cười nhạt đi: "Tạ Lục sư huynh quan tâm.... Không ngại."

Lục Cửu Tư vẫn rất quan tâm: "Sương Vân sư muội yên tâm, chúng ta đã tìm được đan phương, cũng lưu trữ rất nhiều dược liệu, có Hứa sư đệ ở đây, nhất định sẽ chữa khỏi cho muội.!"

Tịch Sương Vân khẽ xoa trán: "Ân."

Cố Tá có chút buồn cười.

Này xem như hao rơi hữu ý nước chảy vô tình a... Sương Vân muội tử đối với Lục Cửu Tư không có hảo cảm a, chỉ bằng cái này, hắn phải khen muội tử hảo nhãn lực. Vậy còn Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ, bọn họ là không nhìn ra, hay là đối với sự ái mộ của Lục Cửu Tư không có ý kiến?

Rất nhanh Cố Tá sẽ biết.

Bởi vì Tịch Dương Vân sang sảng cười to: "Cửu Tư nói đúng, Sương Vân nhất định sẽ không có việc gì, thời gian này, ngươi vì Sương Vân vẫn luôn tìm dược, cũng vất vả rồi."

Hứa Linh Tụ bĩu môi: "Ta cũng rất vất vả đó, không ai muốn cảm tạ ta sao?"

Tịch Sương Vân lại cười tươi: "Linh Tụ ca ca giống như.... thân ca ca của ta... Sương Vân, Sương Vân có thể sống tới bây giờ...... Ít nhiều....... Ngươi... "

Hứa Linh Tụ nhăn mi, ấn nàng xuống: "Nói không nên lời liền không cần lắm miệng! Thành thật mà dưỡng bệnh!" Còn hừ lạnh một tiếng: "Coi như muội có lương tâm!"

Cố Tá lập tức hiểu rõ mối quan hệ trong đó.

Lục Cửu Tư theo đuổi Sương Vân muội tử, hơn bữa bởi vì bệnh tình muội tử mà biểu hiện hết sức tốt đẹp, cho nên đã được đại cữu ca Tịch Dương Vân chấp nhận,  Hứa Linh Tụ cùng Sương Vân muội tử cùng nhau lớn lên, quan hệ giống như thân huynh muội, Hứa Linh Tụ cũng không phải tình địch của Lục Cửu Tư. Chỉ là Sương Vân muội tử đối với Lục Cửu Tư không có hảo cảm, dù đối phương biểu hiện tốt ở trong mắt nàng địa vị cũng không tốt hơn phần nào.

Điều này khiến Cố Tá không khỏi có chút tò mò.

Sương Vân muội tử thoạt nhìn không giống như người vong ân phụ nghĩa, có một người theo đuổi đối với chính mình nho nhã lễ độ không rời không bỏ như vậy mà cũng không thích, có phải đã phát hiện cái gì hay không?

Dưới sự tò mò, Cố Tá lặng lẽ đem mình biến thành một mảnh phông nền, thành thật đứng cuối cùng.

Hắn càng cảm thấy tò mò là, nếu Sương Vân muội tử không thích Lục Cửu Tư, vì sao lại không nói cho hai người luôn quan tâm mình là Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ biết? Hắn không tin nếu Sương Vân muội tử nói ra hai người kia sẽ không thèm để ý.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện