Edit: Cám
Công Nghi Thiên Hành cứng đờ.
Cố Tá cứng đờ.
Toang rồi! Không cẩn thận quá tùy tiện rồi làm sao bây giờ!
Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng phũ lên lưng Cố Tá.
Công Nghi Thiên Hành âm thanh mang theo ý cười, mơ hồ mà truyền tới: "A Tá chớ sợ."
Cố Tá lúc này ngẩng đầu cũng không được, cúi đầu cũng không xong, sau ba giấy do dự, đành duy trì tư thế này, yên lặng mà rụt cổ.
Hắn căn bản không phải là đang sợ có được không! Đại ca cũng không cần trêu ghẹo hắn a!
Sau đó Cố Tá không nói nữa, Công Nghi Thiên Hành cũng không mở miệng. Hai người cứ vậy một người che chở một người, dưới tốc độ bay nhanh của phi thuyền, bước vào Thiên Võ đại lục.
Qua thêm mấy ngày, xuyên qua tầng lá chắn cuối cùng, cũng tới được Thiên Võ đại lục.
Thiên địa khí ở đây không nồng đậm như ở Kình Vân Tông, Cố Tá liền cảm nhận được một trận ngột ngạt, có chút hiểu rõ vì sao Võ giả rời đi nơi đây, liền ít khi trở về — bởi vì quá nghẹn khuất a! Ngay cả hít thở còn không thoải mái, làm sao có thể hảo hảo sinh hoạt a?
Chỉ là bọn họ trở về có mục đích, chỉ có thể nhẫn nại thôi.
Công Nghi Thiên Hành còn tốt hơn một chút, bởi vì y cùng Cố Tá không giống nhau, y hiện tại một bên hấp thu thiên địa khí mà rèn luyện, một bên lại dùng lượng lớn cực phẩm Hợp Khí Đan tu luyện, tóm lại vẫn là thông thuận, ngược lại Cố Tá, vừa tranh thủ tu luyện đuổi kịp tiến độ, lại vừa phải tranh thu tích góp khí, đúng là không dễ dàng.
Đương nhiên, chuyện trước mắt phải làm là lợi dụng phi thuyền này, tìm kiếm đủ thứ đồ vật trên đại lục này, có thể mang về làm lễ vật cho Công Nghi gia.
Bởi vì Công Nghi Thiên Hành cùng đám người Thương Ngự trong đại chiến trăm nước chiếm uy phong, Thương Vân quốc được thăng cấp thành nhị đẳng đế quốc, toàn bộ quốc lực quốc gia, đề phát triển cấp tốc.
Đặc biệt là hoàng thất, bởi vì có Thương Ngự, địa vị càng thêm được củng cố, mà Công Nghi gia bởi vì Công Nghi Thiên Hành để lại ít đồ vật, cùng với Công Nghi Thiên Hành là trưởng công tử trước nay chưa làm bọn họ thất vọng, cứ thế ổn định ừng chắc trở thành nhất đại thế gia chỉ dưới hoàng thất.
Kế tiếp, chính là Hoàng Phủ gia phá lệ vận khí tốt — dù bọn họ phát triển nhưng vẫn còn kém Công Nghi gia, cho nên đứng hàng thứ ba.
Còn tam đại thế gia còn lại, chỉ có thể nhìn lên.
Đương nhiên, hoàng thất có thủ đoạn riêng của mình, không đến nửa năm đã tìm hiểu được một ít tin tức của Kình Vân Tông, truyền lại trong đế quốc. Bọn họ đã biết Hoàng Phủ Trường Hạo nhờ vận khí quỷ dị mà tiến vào nội môn, cũng biết Công Nghi Thiên Hành dùng thực lực chính mình tiến vào nội môn, còn có Dao Mẫn công chúa được đệ tử nội môn coi trọng, một số người của Thương Ngự bắt đầu kinh doanh.... Tóm lại chính là đều phát triển theo hướng tích cực, Thương Vân Quốc ở Kình Vân Tông đã không còn giống trước kia nữa rồi.
Vì thế hoàng thất đối với Công Nghi gia và Hoàng Phủ gia bật đen xanh, tạo điều kiện cho sự nghiệp bọn họ phát triển thuận lợi, tuy rằng trong thòi gian ngắn ngủi Hoàng Phủ gia cũng không làm nên đại sự gì, nhưng Công Nghi gia lại lần thứ hai mở rộng thế lực, cũng càng được hoàng thất coi trọng.
Thế giới này dùng võ vi tôn, Thương Vân Đế cũng không phải hạng người tầm nhìn nông cạn, nhìn thấy Công Nghi lại thêm một bước quật khởi, cũng chỉ áp dụng chính sách cũ là mượn sức cùng giao hảo, chứ không tìm mọi cách chèn ép. Đồng thời, tuy rằng Công Nghi gia phát triển tuyệt hảo, nhưng cũng không vì vậy mơ ước tôn vị Thương Vân Đế.
Thương Vân Thành vẫn giống như ngày xưa, rất nhiều Võ giả sôi nổi ùa tới, muốn thi triển một thân bản lĩnh, muốn làm tùy tùng hoặc hộ vệ cho thế gia đế đô. Đặc biệt là Công Nghi gia, bởi vì sinh ý phát triển lớn mạnh, gần đây cũng lôi kéo nhân lực, cho nên ở Diễn Võ Trường của Công Nghi phủ có không ít Võ giả đều đang luận võ, khoe khoang năng lực của mình. Không ít người trong đó đều là Đoán Cốt Cảnh, Ngưng Mạch Cảnh cũng có không ít.
Người chủ trì đại hội diễn võ lần này nghe nói là một mạch của gia chủ Công Nghi gia, là bào đệ của trưởng công tử đi theo cao nhân Thoát Phàm Cảnh tu luyện, tương lai kế nhiệm vị trí gia chủ như ván đã đóng thuyền Công Nghi Thiên Dương. Lần đại hội này, cũng coi như cơ hội để Thiên Dương công tử rèn luyện, muốn thể hiện một chút năng lực của mình.
Thiên Dương công tử vẫn chưa cập quan, nhưng mấy ngày gần đây mọi người ngược lại đều thấy được uy nghi của hắn, đều không thể không khen một câu "hổ huynh vô khuyển đệ".
Hiện tại, Thiên Dương công tử ở trên đài cao, cùng một ít con cháu Công Nghi gia ngồi đó, nhìn không chớp mắt, tiến vào trận kiểm soát cuối cùng cũng có mấy chục người xuất sắc.
Lần tuyển chọn hộ vệ, tùy tùng này mấy người đó cơ bản đều trúng tuyển — chỉ là vẫn còn một bước nữa, phải xem những người này có năng lực đặc thù hay không, mới có thể được hắn coi trọng.
Chỉ thấy trên Diễn Võ Trường, có một Võ giả Ngưng Mạch tam trọng cùng một con hoang thú tam cấp đang ẩu đả, một người một thú đánh tới huyết nhục bay tứ tung, cực kì thảm thiết, một bên sớm đã chồng chất mấy khối thi thể, nhìn mà ghê người. Cũng vì thế, nếu là người không đủ thực lực, căn bản đều không dám ngầm hối lộ con cháu Công Nghi gia khác đem chính mình nhét vào, nếu không có bản lĩnh trụ được đến trận cuối cùng này, thì chính là cả mạng mình ra đổi.
Đối chiến đại khái qua nửa canh giờ, Võ giả Ngưng Mạch cảnh cũng đau khổ gào lên, hắn rõ ràng đã rơi và hạ phong, trên thân thể đều đã huyết nhục mơ hồ.
Giờ phút này, đột nhiên có mấy đại hán nhảy vào giữa sân, cư nhiên đem hoang thú cuồng nhiệt kia kéo trụ lại, Võ giả Ngưng Mạch cảnh vội lui về sau, mới phát hiện bản thân đã an toàn.
Công Nghi Thiên Dương banh ra khuôn mặt nhỏ tuấn tú: "Thông qua, nhận lấy!."
Khuôn mặt Võ giả Ngưng Mạch cảnh nhuộm máu tươi, thần sắc lại vui vẻ, sau khi ôm quyền nói cảm tạ, liền đi theo một tráng hán khác, đến bên cạnh chữa thương.
Công Nghi Thiên Dương lại lạnh lùng nói: "Người tiếp theo!"
Kế tiếp hoang thú tam cấp được thả ra, người đến vẫn là một Võ giả Ngưng Mạch Cảnh — hắn vừa vào sân, đã nắm chặt trường đao, nhanh chóng hướng hoang thú giết tới! Hắn như hấp thu kinh nghiệm từ người trước, lại muốn đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt không để cho hoang thú kia chiếm thế thượng phong!
Rất nhiều Võ giả vây xem, đều rất phấn khích.
Trong đám người, có một công tử dáng người thon dài tuấn mỹ, đối với thiếu niên bên cạnh hắn cười nhẹ: "Ý chí chiến đấu thực ra không tệ lắm."
Thiếu niên ngẩng mặt: "Thiên Dương công tử cũng trở nên thật uy phong a!"
Võ giả cao lớn mặt sẹo đứng bên cạnh bọn họ nghe được đối thoại hai người,lại thấy bọn họ thái độ tùy ý, nhịn không được nói: "Người Công Nghi gia, các ngươi cũng dám tùy tiện bình luận? Quá kì cục!"
Thiếu niên non nớt đỏ mặt: "Ách!"
Công tử tuấn mĩ còn lại nhướng mày, giơ tay đem thiếu niên bị dọa sợ xoa nhẹ hai cái.
Võ giả đao sẹo thấy thế, cũng cảm thấy chính mình vừa rồi chuyện bé xé ta to. Này rõ ràng là hai cậu ấm tới dạo chơi, hắn chấp nhất bọn họ làm cái gì? Đừng có chọc thêm phiền toái chứ! Cho nên hắn cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới hai người qua đường này.
Thiếu niên 囧 囧, dùng tay che đầu, lại nhìn vào sân.
Bọn họ tại sao lại không trực tiếp tới Công Nghi phủ, mà tới chỗ này ư? Chẳng lẽ là vì muốn nhìn thấy năng lực đối nhân xử thế của Thiên Dương công tử đó sao?
Công tử tuấn mĩ cười mà không nói, lại vỗ vỗ đầu hắn.
Trong sân, hoang thú không ngừng đối chiến cùng vị Võ giả cuối cùng, mỗi khi hoang thú kiệt lực đều sẽ được thay một con mới vào, cùng Võ giả tiến hành khảo nghiệm. Đến được trận này, cơ hồ tất cả đều là Ngưng Mạch cảnh, biểu hiện của bọn họ trong thực chiến, cũng sẽ quyết định con đường tương lại của mình, cho nên không có ai là không dốc toàn lực.
Ánh mắt Công Nghi Thiên Dương không tồi, khi nào đổi hoang thú, khi nào phán định Võ giả không cần tái chiến, đều thật sự tinh chuẩn, nhóm Võ giả Ngưng Mạch cảnh được nhận cơ hồ đều không bị thương nặng, một ít vết thương da thịt sau khi dùng Hồi Xuân Đan đều nhanh chóng khỏi hẳn. Điều này càng thể hiện Công Nghi gia tài lực cùng tài nguyên đan dược vô cùng hùng hậu.
Cứ thế qua chừng nửa ngày, ngoại trừ một số ít Võ giả lúc đối chiến với hoang thú bị thương không có lực đánh trả ra, còn lại cơ hồ đều được nhận. Công Nghi Thiên Dương lại đọc một dãy tên, đó là Võ giả trước đó tuy rằng bị thua nhưng biểu hiện không tồi, đáng giá thu nạp bồi dưỡng.
Cứ nhìn gương mặt vẫn còn non nớt của Công Nghi Thiên Dương, nhưng biểu hiện lại khí độ bất phàm, một ít Võ giả vây xem đều rất tán thưởng.
Lại nói Võ giả đao sẹo kia, sắc mặt thập phần cổ quái.
Bởi vì thời điểm những Võ giả kia giao chiến, công tử tuấn mĩ bên cạnh ngẫu nhiên sẽ bình luận đôi câu, thế nhưng mỗi lần đều cực kì tinh chuẩn, so với Thiên Dương công tử cơ hồ còn muốn tốt hơn. Lúc đầu hắn còn tưởng đây là một người tự cao lười nhác, nhưng hiện tại xem ra, nhân gia không những không lười nhác, còn là một cái..... Thâm tàng bất lộ? Chẳng lẽ, người này là công tử đại thế gia nào khác ư?
Khi hắn đang mải mê suy đoán, đột nhiên có một trận xôn xao vang lên.
Võ giả đao sẹo giương mắt nhìn, vị Thiên Dương công tử vốn dĩ đang trên đài cao, lúc này đột nhiên nhảy xuống, hơn nữa phương hướng đi tới, cư nhiên đúng là bên này?
Tích tắc, Công Nghi Thiên Dương đã chạy tới phụ cận, hắn tựa hồ có chút không thể tin mở miệng, trong giọng đều là khiếp sợ: "Đại, đại ca? Huynh như thế nào......"
Sau đó, công tử tuấn mĩ liền cười cười: "Dương nhi, đã lâu không gặp, đệ trưởng thành rồi!"
Võ giả đạo sẹo bên cạnh chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, kế tiếp, chính là lòng đầy hối hận.
Đại ca Công Nghi Thiên Dương là ai? Hơn nữa đại ca vừa mới trở về? Trừ Công Nghi Thiên Hành năm đó trở thành truyền thuyết, Thiên Hành công tử ra, còn có thể là ai!
Nhân vật như vậy cùng hắn đứng chung một chỗ, rõ ràng là cơ hội của hắn a, kết quả hắn không những không hảo hảo cùng nhân gia bắt chuyện tạo ấn tượng tốt, ngược lại còn buông lời trách cứ! Nhân gia bình luận Võ giả, nhận xét đệ đệ y, ai dám nói không được chứ hả!
Võ giả đao sẹo cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Nhưng mà....
Sống không còn gì luyến tiếc cũng không còn cách nào a, hắn chỉ là tiểu nhân vật, mấy lời sùng bái muốn nói cũng là truyền không tới tai hai huynh đệ đã lâu không gặp a!
Công Nghi Thiên Dương bên kia trong tâm trong mắt đều là huynh trưởng, vừa nghe huynh trưởng nói một câu "đã lâu không gặp" mới hồi phục tinh thần, hắn thấy huynh trưởng cũng không phải là ảo giác a!
— — nguyên lai vừa rồi hắn ở trên đài nhìn những Võ giả được coi trọng kia, vốn cũng không chú ý đến người khác, chính là khi hắn vừa làm xong việc nên làm, khóe mắt dư quang nhìn qua, liền thấy được trong đám người có một người tựa như hạc trong bầy gà.
Không sai, chính là hắn nhìn thấy huynh trưởng, cho dù nhất thời người đông không chú ý tới, nhưng chỉ cần nhìn về hướng kia, nhất định sẽ phát hiện ra y.
Công Nghi Thiên Dương trong lòng không chắc, muốn qua nhìn thử, vừa nhìn.... Lại là thật a.
Nhưng rõ