Edit: Cám
Công Nghi Thiên Hành nhìn Cố Tá lại phát ngốc, vỗ vỗ đỉnh đầu hắn: "A Tá."
Cố Tá ngửa mặt: "Đại ca?"
Công Nghi Thiên Hành cười: "Sớm chuẩn bị thôi, hai ngày sau xuất phát."
Cố Tá ngơ ngác gật đầu.
Hắn cảm thấy, bản thân bị nụ cười kia làm cho mê muội rồi....
Hai ngày sau, trời vừa sáng, một số con cháu Công Nghi gia đã chờ sẵn bên ngoài cửa viện.
Cố Tá mở cửa cho bọn họ vào, phát hiện trong số con cháu này có người quen mặt, tỷ như Công Nghi Thiên Ấn cùng Công Nghi Thiên Hà đã gặp qua trước đó –– ngẫm lại cũng không kì quái, nếu bọn họ không được coi trọng, trước đó sao có thể theo Công Nghi Thiên Dương làm việc phô trương thanh danh có phải không?
Sau khi thấy Cố Tá, chúng đệ tử Công Nghi gia cũng rất tôn kính, bọn họ biết thân phận Cố Tá hiện tại không chỉ là nghĩa đệ Công Nghi Thiên Hành, còn là Luyện dược sư cấp thấp, có thể luyện chế ra một số đan dược xuất sắc. Lấy tuổi tác Cố Tá hiện tại có thể đạt được thành tựu này chứng tỏ tư chất không tồi, hẳn là lí do có thể cùng Công Nghi Thiên Hành tiến vào tông môn, nên cùng hắn tạo quan hệ thật tốt.
Lúc bày Công Nghi Thiên Hành từ phòng đi ra, một thân cẩm lan trường bào, vẻ mặt sáng ngời.
Sau đó, y liền nói: "Đi thôi."
Đông đảo con cháu Công Nghi gia thấy thế, đồng thanh hành lễ: "Vâng, đường huynh."
Cố Tá theo sát ra, chờ khi ra khỏi cửa, hắn phát hiện một số Thiết Giáp Hoang Tê Thú đã chờ bên ngoài, trong mũi phun ra nhiệt khí, bộ dáng có chút không kiên nhẫn. Hắn nhìn thôi đã lắp bắp kinh hãi rồi.
Lúc này hắn mới biết, trong mấy ngày ngắn ngủi, những Thiết Giáp Hoang Tê Thú đó phần lớn đã có chủ nhân, phàm là người có thể cùng đi với Công Nghi Thiên Hành, dưới rất nhiều sự trợ giúp, đã thành công thu phục Thiết Giáp Hoang Tê Thú.
––– nói vậy, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên a.
Hoang tê thú vương trước đó bị Công Nghi Thiên Hành hàng phục, lúc này có chút bực bội mà hất đầu vẫy đuôi, trấn áp nhóm thú dân không thành thật. Cho đến khi cảm nhận được khí tức Công Nghi Thiên Hành, hoang tê thú vương mới đình chỉ động tác, biểu hiện ra tư thái kính cẩn nghe theo.
Công Nghi Thiên Hành cũng không nói nhiều, ôm trọn Cố Tá, cùng nhau thả người bay lên, trực tiếp ngồi trên lưng hoang tê thú vương, sau liền vung tay, nhóm con cháu Công Nghi gia cũng nhất trí mà nhảy lên!
Công Nghi Thiên Dương cùng Công Nghi Minh Hà, dù cả hai sớm đã được định danh ngạch, cũng cùng đi, bọn họ không phải khảo nghiệm tranh giành danh ngạch, mà là thể nghiệm một chút nguy hiểm trong tương lai có thể sẽ gặp qua.
Tất cả Thiết Giáp Hoang Tê Thú đều lao thẳng mà đi, gai ngược cùng bày tua nhỏ bên ngoài thân thể xé gió, phát ra tiếng rít bén nhọn, khí thế bàng bạc, tựa như một chuỗi gió lốc, càn quét mà đi.
Cố Tá ngừng thở, hai tay ôm chặt Công Nghi Thiên Hành.
....... Có chút xui xẻo a, người xung quanh quá nhiều nên không thể dùng tinh thần lực chắn gió, mặt bị thổi đến đau rát luôn rồi.
Lúc sau, Cố Tá cảm thấy sau cổ căng thẳng, cả người hắn bị nhấc lên nhẹ nhàng thay đổi phương hướng, toàn thân được một đạo hơi thở quen thuộc bao vây, hắn nhìn trái nhìn phải, hai bên người hắn đúng là cánh tay của đại ca nhà mình....... Làm sao lại....bị xách lên ngồi phía trước rồi?
Gió hai bên vẫn hô hô thổi tới, nhưng cũng không thổi được tới mặt hắn.
Cố Tá muộn thanh nói: "Cảm ơn đại ca."
Phía sau, lòng ngực hắn đang dựa vào rầu rĩ chấn động, thanh âm mang theo ý cười từ đỉnh đầu truyền tới: "...... A Tá nói cái gì? Gió lớn quá ta nghe không rõ."
Cố Tá 囧, dứt khoát lớn tiếng gào lên: "Ta nói –– cảm ơn đại ca a!"
Sau đó, tố óc của hắn lại bị người xoa xoa, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười càng thêm sảng khoái.
Cố Tá thở dài: Quên đi, đại ca vui vẻ là tốt rồi.
Tàng Long sơn thuộc Thương Vân Quốc, nhưng cách Thương Vân Thành cả một chặng đường, đông đảo Thiết Giáp Hoang Tê Thú lao nhanh mà đi, dọc đường đi còn làm không ít người chú ý. Chỉ là trận thế này quá lớn, ngược lại trên đường cũng không có ai dám ngăn cản.
Tốc độ Thiết Giáp Hoang Tê Thú rất nhanh, toàn lực lên đường, qua ba bốn ngày liền thuận lợi đến Hạc Túy thành, Tàng Long sơn chính là ngọn núi ngoài thành này, bởi vì gần đây danh khí vang dội, cũng đem đến không ít chỗ tốt cho Hạc Túy thành, ban đầu chỉ là một tiểu thành hẻo lánh thanh lãnh, hiện tại đã xây dựng thành một thành trì cỡ trung.
Thành trì, người đến người đi, Võ giả đông đúc.
Đảo mắt nhìn qua, hai bên cửa hàng đều là gương mặt mới, người trên đường cũng là phong trần mệt mỏi.
Đáng nhắc tới chính là, y quán cũng gai tăng không ít, cửa hàng đan dược càng thêm quy mô.
Thời điểm gần hai mươi con Thiết Giáp Hoang Tê Thú đến ngoài thành, Võ giả thủ vệ đều đưa ra trường thương, bày ra tư thái phòng ngự.
Cơ hồ cùng lúc, Thiết Giáp Hoang Tê Thú cũng dừng chân, bụi bặm mịt mù bay vào trong, khó khăn lắm mới hiện rõ diện mạo dữ tợn bên ngoài.
Công tử trẻ tuổi ngồi trên hoang tê cao to nhất tươi cười: "Chúng ta muốn đến Tàng Long sơn, mong rằng chư vị cho phép vào thành."
Y khách khí như vậy, dáng vẻ đại gia phong độ, lại làm cho người thủ thành hơi nhẹ nhàng thở ra ––– nhiều hoang tê đáng sợ như vậy, có thể thấy người này thân phận không thấp, nếu đối phương là người ương ngạnh, bọn họ vừa rồi đâm ra trường thương phòng ngự, có thể đã đắc tội lớn người ta, nói không chừng còn phải mang họa lớn!
Tướng sĩ cầm đầu đi tới, ôm quyền nói: "Không biết công tử đến từ nơi nào?"
Khi nói chuyện, hắn tỉ mỉ đánh giá người này, cảm thấy dung mạo chói mắt trước nay chưa từng thấy, khí độ ung dung, vừa nhìn đã cảm thấy hảo cảm.
Công tử trẻ tuổi cười nói: "Thương Vân Thành họ Công Nghi, dẫn dắt con cháu trẻ tuổi trong tộc đến đây rèn luyện, mong được châm chước."
Tướng sĩ cầm đầu cả kinh: "Nguyên lai là người ngũ đại thế gia! Không biết công tử là ––" Trong lòng hắn, đã có suy đoán: "Chẳng lẽ... Là trưởng công tử?"
Công tử trẻ tuổi gật đầu: "Kẻ bất tài Công Nghi Thiên Hành."
Tướng sĩ cầm đầu lập tức nhường đường: "Nguyên lai thật là Thiên Hành công tử, có chỗ thất lễ, mong rằng chớ quở trách. Thiên Hành công tử, thỉnh."
Công Nghi Thiên Hành hướng hắn hơi hơi mỉm cười, sau đó cưỡi hoang tê, thẳng gió thẳng tiến vào thành.
Phía sau ầm ầm một mảnh, những con Thiết Giáp Hoang Tê Thú trật tự không loạn, một con nối một con gắt gao đuổi kịp.
Chờ thân ảnh đoàn người biến mất, cái binh sĩ kia buồn bực nói: "Thiên Hành công tử không phải đi cùng cao nhân luyện võ sao, làm sao lại trở lại?"
Tướng sĩ uy nghiêm nói: "Rất người người luyện võ nghe đến việc của Tàng Long sơn, trở về tìm hiểu cũng không gì lạ."
Một binh sĩ khác có chút đắc ý: "Như vậy xem ra, uy danh Tàng Long sơn đã tuyền khắp cả nước rồi."
Thành này trước nay hoang vắng, ít người lui tới, hiện tại bất đồng, binh tướng trong thành cũng lấy đó làm kiêu hãnh. Trách nhiệm bọn họ là thủ thành, cũng không thể nói chuyện phiếm nhiều, sau vài ba câu, từng người đều trở về vị trí.
Lại có một người nhịn không được nói: "Người vừa rồi ở trong ngực Thiên Hành công tử..... Là người phương nào?"
Binh tướng còn lại: "......"
Vị trưởng công tử Công Nghi gia đích xác là có ôm một người, lúc này bọn họ nhịn không được lại suy đoán thân phận người nọ rốt cuộc là gì, cớ sao lại cùng vị công tử kia..... Thân mật như thế?
Bên này suy đoán, bên kia tự nhiên không ai chú ý đến.
Thiết Giáp Hoang Tê Thú thẳng tắp chạy trên phố, xuyên qua toàn bộ thành trì, chạy vào bắc thành. Sau khi cũng tướng sĩ bên đó chào hỏi qua, đoàn người lại ra bắc thành, không đến mười dặm, liền cảm giác được một lực lượng mênh mông nóng rực, bốn phương tám hướng vọt tới.
Phảng phất, không khí như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Cố Tá co rút lại trong ngực Công Nghi Thiên Hành, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Bởi vì quá nóng, đến khi nhìn một mảnh lửa đỏ xa xa, cảm thấy không gian tựa hồ đều vặn vẹo, ngọn núi bị sấm sét bổ ra cũng trở nên vặn vẹo theo.
Ở gần đó, không có một cây cỏ xanh tươi, ngọn núi ở trên, cũng không có màu sắc khác –– ngoại trừ lửa đỏ, cùng một núi đá vôi.
Ngọn núi kia có một loại tinh dịch đặc sệt, nhìn có vẻ như là một khối hảo ngọc sặc sỡ, có một loại mỹ cảm nói không nên lời.
Cố Tá nuốt một ngụm nước miếng.
Mấy cái khối kia, toàn bộ đỏ rực, ào ạt đổ xuống, là do núi lửa bùng nổ chảy ra dung nham đi? Thoạt nhìn rất quái dị a, bên trong còn có một đạo tơ hồng, kia lại là thứ đồ chơi gì?
Hắn hiện tại toàn thân đổ mồ hôi, nhịn không được từ trong tay áo, lấy ra một cái hồ lô.
Tích Hỏa Đan.
Bởi vì trước đó biết được nơi này khẳng định rất nóng, cho nên Cố Tá hai ngày trước đã chuẩn bị tốt, chọn lựa một loại đan dược trong phạm trù Nhâm cấp đối với địa hỏa nhiệt độ cao có sức chống cự nhất định, hơn nữa lấy hiệu suất cung cấp dược liệu cao của Công Nghi Thiên Hành, luyện chế ra tới 126 viên.
Vốn dĩ Cố Tá nghĩ, tổng cộng cùng đi có mười tám người, mỗi người bảy viên, mỗi viên tác dụng nửa ngày, thế nào cũng đủ dùng rồi. Chính là không nghĩ tới còn chưa tiến vào thám hiểm, cũng đã nóng tới độ làm cho Luyện dược sư Tiên Thiên cảnh như hắn chịu không nổi rồi.... Thật là khiến lòng người bất an!
Hiện tại có muốn luyện chế thêm, cũng không kịp rồi.
Công Nghi Thiên Hành thấy thế, cười nói: "Không sao, trước cứ dùng một viên, ăn vào thăm dò tình huống trước rồi nói."
Cố Tá vội gật đầu, đổ ra hai viên, cho Công Nghi Thiên Hành một viên, chính mình ăn một viên. Sau đó hắn đem hồ lô ném sang Công Nghi Thiên Dương bên cạnh, nói: "Thiên Dương, mỗi người dùng một viên Tích Hỏa Đan."
Công Nghi Thiên Dương vội vàng làm theo.
Mấy ngày trước ở nhà hắn đã xem qua đan dược Cố Tá cho, rất nhanh liền thấy được giá trị trong đó, đối với năng lực Cố Tá cũng hiểu biết một ít, đồng thời cũng gắt gao ngậm miệng, không nói lại cho bất kì ai. Hiện tại lại thấy Cố Tá đưa đan dược, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đổ ra một viên cho vào miệng.
Trong phút chốc, một cổ khí tức lạnh lẽo theo yết hầu chạy thẳng vào bụng, sau đó chạy dọc toàn thân, cả người hắn đều bị khí tức này bao vây, trước đó còn cảm giác nhiệt lực đang xâm nhập vào cơ thể, nháy mắt liền bị khí tức này bày trừ, toàn thân lập tức mát lạnh, không còn cảm thấy đau đớn bỏng cháy.
Công Nghi Thiên Dương lập tức biết, đây là đan dược cực kì tốt, sau đó lại đổ ra một viên cho Công Nghi Minh Hà vẫn luôn kiên trì bên cạnh. Công Nghi Minh Hà sau khi dùng, cũng lập tức mát mẻ lên.
Ngay sau đó, hồ lô trong tay đệ tử Công Nghi gia truyền qua truyền lại, không bao lâu tất cả