Edit: Cám
Trong phút chốc, giọng nói thiếu nữ áo lông chồn kia liền biến mất. Hai môi mở ra đóng lại, một chữ không phát ra tiếng, biểu tình vặn vẹo miệng đầy tức giận mắng chửi, đáng tiếc không có bất luận kẻ nào nghe được.
Dần dà, nàng phát hiện không ai để ý tới mình, hậm hực ngậm miệng, trong ánh mắt chứa đầy oán độc, tựa như độc tiễn, bắn tới trên người Cố Tá.
Cố Tá: Ha hả? Ai sợ ngươi a? Cái đồ độc phụ!
Kì thật hắn có một loại Quỷ Đan nháy mắt có thể làm người khác hủy dung, hắn giận tới mức thiếu chút nữa đã bắn ra loại đó rồi, chỉ là ngẫm lại dù sao người ta cũng là nữ tử, còn chưa biết thân phận ra sao, nếu quá tay chỉ sợ chọc ra phiền toái. Bất quá nếu không làm nàng tạm thời câm miệng, chỉ sợ nghe nàng mắng mỏ hắn không nhịn được sẽ mắc "sai lầm", cho nên mới ra quyết định như vậy.
Thiếu nữ áo lông chồn thuộc về dạng không thể câu thông, Cố Tá liền mặc kệ nàng, ánh mắt dừng trên mấy người nam nữ Tiên Thiên còn lại.
Mấy người họ đều trốn tránh, không muốn cùng hắn đối diện.
––– cũng phải, dù sao cũng là tù binh, hơn nữa cũng không giống như thiếu nữ áo lông chồn kia không biết rõ thời thế, đương nhiên tâm tình rối loạn, không muốn trở thành chim đầu đàn.
Cố Tá không quan tâm, lại hỏi: "Các ngươi là ai, đi vào Thương Vân quốc có mục đích gì?"
Mấy nam nữ kia không hề hé răng.
Cố Tá có chút mất hứng: "Không nói lời nào liền cho ăn độc dược a!"
Mấy nam nữ kia vẫn không hề hé răng.
Cố Tá: "......"
Hắn cảm thấy mình không thích hợp làm mấy chuyện bức cung, suy xét một chút, có nên cho một tên trong đó nếm thử chút độc dược không ha?
Công Nghi Thiên Hành nhẫn cười nhìn một lát, sau đó đến bên người Cố Tá, hai tay đè đè vai hắn, trấn an nói: "Hà tất gì phải lãng phí độc dược chứ? Chỉ cần trong ba canh giờ bọn họ còn chưa giải độc, tự nhiên sẽ hóa thành một bãi máu, dù có thân phận thế nào, cũng không cần để ý, chúng ta lát nữa cũng sẽ rời đi, những người này cũng không ai quen biết, có chết ở đây cũng không quan trọng."
Cố Tá nghiêng đầu nhìn y, thật không sao ư? Sao đó chợt hiểu, đây là đại ca hắn lừa đám người kia a!
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: Tuy là lừa bọn họ, nhưng bọn họ nếu vẫn không chịu nói, thì cứ xử trí như vậy.
Cố Tá gật gật đầu: Đại ca luôn đúng.
Đoàn người không nói lời nào.
Công Nghi Thiên Dương theo lời Công Nghi Thiên Hành, ra ngoài cổng lớn xách lấy một Võ giả Tiên Thiên trúng kịch độc tiến vào, vứt trên đất cùng đám người kia.
Vì thế liền biến thành năm nam hai nữ, đồng dạng xụi lơ trên mặt đất, mặt mày xám tro. Đặc biệt là tên trúng độc sớm nhất, sắc mặt hắn tối đen, cả người như phủ một tầng hắc khí, tướng mạo vô cùng đáng sợ. Hắn hiện tại hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, đại khái không bao lâu, một người sống sờ sờ cứ thế chết trước mặt mọi người.
Thuần thú tràng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập của đám người kia.
Công Nghi Thiên Hành trên mặt mỉm cười, phẫn nộ trong mắt đám người Công Nghi Thiên Dương biến thành khoái ý, Cố Tá quan sát phản ứng độc tính của Quỷ Đan trên những người sống này –––– Độc Đan rất quỷ dị, Quỷ Đan thường có độc, hai cái này kết hợp với nhau, hiệu quả thật đáng mong chờ.
Thái độ đám người Công Nghi Thiên Hành lạnh nhạt thậm chí là quái dị, không khí lại yên lặng đến đáng sợ, bảy Võ giả Tiên Thiên lúc đầu còn có thể chịu đựng, về sau, càng cảm nhận được sinh mệnh hao mòn, càng sinh ra came giác sợ hãi.
Điều này làm họ.... Cả người run rẩy, không thể chịu nổi.
Lúc này, Công Nghi Thiên Hành hỏi Cố Tá: "A Tá, chờ cũng được lúc lâu rồi, còn bao nhiêu thời gian nữa, bọn họ sẽ biến thành vũng máu?"
Cố Tá nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: "Ước chừng không quá nửa canh giờ đâu, đại ca nếu không muốn chờ, ta có thể rãi thêm chút độc phấn, nhanh chóng giải quyết chúng."
Công Nghi Thiên Hành tựa như suy xét đề nghị này, gật đầu: "Một khi đã thế, vậy liền......"
Không đợi y nói xong, thiếu nữ áo lông chồn tích lũy được chút sức lực liền giãy giụa, điên cuồng xô đẩy thiếu nữ váy phấn bên người. Thiếu nữ bị xô đẩy cũng gấp gáp, nhưng nàng không có sức lực, hơi hơi hé miệng, đầy mặt thê lương. Thiếu nữ áo lông chồn kiều dung trắng bệch, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía các nam Võ giả Tiên Thiên, môi nhanh chóng đóng mở, gắng chút sức lực như muốn nhào qua.
Đại khái trong đám người này thân phận cao nhất là thiếu nữ áo lông chồn đi, nếu không có sự đồng ý của nàng, bọn họ chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, nhưng hiện tại, bọn họ cũng không muốn chủ động nói chuyện ––– bởi vì nếu là người đầu tiên nói ra thân phận, chưa chắc có thể lấy lòng thiếu nữ áo lông chồn, cũng có khả năng rất lớn sẽ bị người phía sau nàng giận chó đánh mèo.
Nhưng mà, thiếu nữ áo lông chồn đã phẫn nộ như vậy, nếu lại không ai nói chuyện, có thể sẽ bị ghi hận, vẫn là nam Tiên Thiên chịu đựng không nổi, mở miệng: "Chúng ta, chúng ta là người Kình Vân Tông......."
Công Nghi Thiên Hành hơi dừng lại: "Nga?"
Một Tiên Thiên Võ giả khác vội vàng nói: "Các ngươi...... Cư nhiên biết Kình Vân Tông?"
Nguyên lai bọn họ không chịu nói, là lo lắng nơi này không ai biết tông môn ––– dù sao ở trong mắt bọn họ Thương Vân quốc chỉ là một nước nho nhỏ, người có thể đi vào tông môn đếm trên đầu ngón tay, dân chúng bình thường, căn bản không biết nơi bí ẩn đó. Nếu đã vậy, dù có đem thân phận ra uy hiếp, thì có ích lợi gì chứ?
Hiện tại bất đồng, đối phương biết tông môn, có thể vẫn còn đường sống!
Kế tiếp, một Tiên Thiên phía sau bước lên:
"Huynh đài nếu biết Kình Vân Tông, vậy có phải cũng là sư huynh đệ đồng môn hay không? Chúng ta đều là người trong nội môn, không nên ở chỗ này giết hại lẫn nhau."
"Vị sư huynh này, Thiên Thiên sư muội ở nội môn có rất nhiều đồng bạn, nếu nàng có bất trắc gì, đối với cuộc sống của sư huynh ở nội môn cũng bất lợi, còn thỉnh sư huynh nương tay cho."
"Không đánh không quen biết, hiện giờ vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, mong sư huynh thủ hạ lưu tình!"
"Nếu sớm biết sư huynh là người nhà, tất nhiên sẽ không hành sự lỗ mãng, mong sư huynh tha thứ, chúng ta sẽ nhớ rõ nhân tình này.!"
"Các huynh trưởng của Thiên Thiên sư muội ở nội môn thanh danh cực lớn, mong sư huynh chớ mắc sai lầm...chỉ cần sư huynh tha chúng ta, chúng ta tất nhiên không quên ân đức sư huynh.!"
Đám người này mồm năm miệng mười xin tha, trong giọng nói còn chứa hứa hẹn cùng uy hiếp, đúng là vì mạng nhỏ của mình, hao tốn rất nhiều tâm tư.
Thiếu nữ áo lông chồn ngẩng cao đầu, biểu tình uy hiếp, cực kì kiêu căng, đặc biệt khi nhắc tới huynh trưởng nàng, trong mắt lập lòe cổ ác ý.
Cố Tá thấy thế, lại bắn một viên giải dược qua.
Quả nhiên thiếu nữ áo lông chồn kia liền mở miệng: "Hừ, nhị ca ta là xếp thứ ba Địa Bảng, đại ca là cường giả Thiên Bảng, các ngươi thức thời liền thả bổn tiểu thư ra, nếu không, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn."
Cố Tá nhíu mày.
Quả nhiên vẫn cái thùng rỗng kêu to –– bất quá nghe nàng nhắc tới thân phận hai vị huynh trưởng kia, cũng hiểu rõ nàng lấy tự tin ở đâu ra.
Hắn liền hỏi: "Ngươi nói ta liền tin à? Huynh trưởng ngươi tên gọi là gì?"
Thiếu nữ áo lông chồn đắc ý: "Hạc Thành Ngọ, Hạc Thành Hồng, các ngươi đã nghe qua rồi đi!"
Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Cố Tá là ––– Hạc Thành Phong.
Hắn còn nhớ rõ khi đại chiến trăm quốc, đại ca vì không muốn gây thù chuốc oán nên lặng lẽ đem vị trí đứng đầu nhường cho Hạc Thành Phong, bởi vì Hạc Thành Phong ra tay ngoan độc, mà đại ca đối với hắn ta hạ ám tay. Sau khi vào tông môn, bọn họ cũng không có tìm hiểu qua tình hình Hạc Thành Phong, hiện tại xem ra, trước mặt đây chính là người Khang Thương Quốc?
Nếu như vậy, thiếu nữ áo lông chồn kia tên gọi Hạc Thiên Thiên, là con cháu Hạc gia, mà Hạc gia ở Khanh Thương quốc là đệ nhất thế gia, nếu bàn về địa vị, hẳn là tương tự với Công Nghi gia ở Thương Vân quốc. Hạc gia nhiều năm qua cùng hoàng thất Khanh Thương quốc có liên hôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạc Thiên Thiên có hai huynh trưởng thiên tài làm chỗ dựa, sẽ trở thành đối tượng được hoàng thất Khanh Thương quốc chọn làm dâu.
Nếu là như thế, Hạc Thiên Thiên từ nhỏ được chúng tinh phủng nguyệt lớn lên*, bị bồi dưỡng thành cái tình tình kiêu ngạo ương ngạnh này, ngược lại cũng không có gì kì quái.
*chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng; một đám người vây quanh ủng hộ một người mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn: gg).
Cố Tá do dự, chờ Công Nghi Thiên Hành quyết định.
Thân phận Hạc Thiên Thiên đã rõ, những người này, nên xử lí thế nào mới tốt đây?
Công Nghi Thiên Hành thấy thế, liền nói: "Thì ra là thế. Nếu đều là đồng môn, ta cũng không tiện so đo với tiểu nữ tử, A Tá, cho họ giải dược, để bọn họ nhanh chóng rời đi."
Cố Tá nghe xong, trong lòng khựng lại, nhưng vẫn làm theo lời nói Công Nghi Thiên Hành, trực tiếp ném bình giải dược qua chỗ Võ giả Tiên Thiên tam trọng.
Võ giả Tiên Thiên tam trọng kia nhanh chóng ăn giải dược, sau đó đưa giải dược cho Hạc Thiên Thiên, sau đó là các Tiên Thiên khác, không bao lâu, liền khôi phục như thường. Chỉ là trước đó trúng độc tiêu hao chút khí huyết, hiện tại nhìn có chút suy yếu.
Hạc Thiên Thiên cho rằng đám người Công Nghi Thiên Hành sợ nàng, mặt đầy nhạo mạng, còn hướng tới bọn họ phất phất roi, sau đó đem nửa người đều dựa trên thiếu nữ váy hồng, rời đi thuần thú tràng.
Bảy người này không dám ở lại lâu tí nào, nhanh chóng rời khỏi mắt Công Nghi Thiên Hành.
Chờ bọn họ đi khỏi, Cố Tá khó hiểu hỏi: "Đại ca, cứ để bọn họ đi như vậy sao?"
Nhìn thế nào, cũng không phải phong cách của đại ca nha....
Công Nghi Thiên Hành cong cong môi: "A Tá, đệ dùng tinh thần lực dò xét phản ứng của bọn họ, nghe một chút có phải bọn họ vẫn còn có lời chưa nói hay không."
Cố Tá nháy mắt đã hiểu.
Hắn đã nói mà, đại ca sao có thể ra quyết định khinh suất như vậy được chớ!
Đám người Công Nghi Thiên Dương cũng không hiểu hai người nói cái gì, nhưng biết chuyện này vẫn chưa xong đâu, đối với quyết định của Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành bọn họ chỉ liếc nhìn nhau, cũng chưa có dị nghị gì.
Lúc này, Cố Tá đem tinh thần lực kéo dài, gắt gao đi theo Hạc Thiên Thiên.
Công Nghi Thiên Hành xua xua tay với đám người Công Nghi Thiên Dương: "Các ngươi đi dắt Thiết Giáp Hoang Tê Thú, chúng ta nên rời khỏi đây."
Đám người Công Nghi Thiên Dương nghe xong, đương nhiên tuân lệnh mà làm.
Lại nói đến Cố Tá, biểu hiện của đoàn người Hạc Thiên Thiên, đều bị hắn dùng tinh thần lực "Xem" hết.
Hạc Thiên Thiên được đỡ ra ngoài, cảm thấy thân thể không thoải mái, trong lòng khó chịu không vui, vung roi trong tay, nhắm ngay những Võ giả bên đường hung hăng quất vài đường, đến khi trên người mấy Võ giả rơm rớm máu, nàng mới chút hài lòng.
Sau đó, trong miệng không sạch sẽ mà mắng: "Tiện dân! Tiện dân tiện dân! Dám đối đãi với bổn tiểu thư như vây! Sau khi trở về nhất định phải báo cho đại ca nhị ca! Giết chết bọn họ! Tiện dân! Thật đê tiện!"
Mắng chửi một lát, Hạc Thiên Thiên còn chưa thỏa mãn: "Các ngươi sau khi trở về, điều tra rõ thân phận những người đó, biết không?" Ngón tay dùng chút sức lực, hung hăng phát tiết.
Thiếu nữ váy hồng không dám nói lời nào, cúi đầu chịu đựng Hạc Thiên Thiên cấu véo cánh tay nàng.
Những Võ giả Tiên Thiên khác thấy thiếu nữ váy hồng gặp nạn, trong lòng có chút thương tiếc, nhưng không hiểu hiện ra ngoài ––– thiếu nữ váy hồng tên Hồng Nghi, chính là thị nữ được Hạc gia chọn lựa, bởi vì có chút tư chất nên vẫn luôn hầu hạ bên người Hạc Thiên Thiên, đừng nói chỉ bị cào vài cái, ngược đãi đánh đập cũng là chuyện thường. Nếu hiện tại thay nàng cầu tình, ngược lại sẽ khiến nàng thê thảm hơn.
Một nam nhân Tiên Thiên nghe Hạc Thiên Thiên nói xong, nịnh nọt nói: "Thiên Thiên sư muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra thân phận đám người đó, đem chúng bắt lại, để cho Thiên Thiên tiểu thư tùy ý hả giận."
Võ giả Tiên Thiên khác cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Có hai vị Hạc sư huynh chống lưng cho Thiên Thiên sư muội, mấy cái đệ tử nội môn thấp kém kia, thì tính là gì? Dám đối đãi với Thiên Thiên sư muội như vậy, nhất định đem chúng ngũ mã phanh thây mới được!."
Kế tiếp, lại có hai Võ giả Tiên Thiên tiến lên nịnh hót.
"Đúng vậy, lột da moi tim."
"Ngũ mã phanh thây!"
"Đem bọn chúng cắt thành từng mảnh, đem cho dã thú ăn."
"Đến lúc đó, đám Thiết Giáp Hoang Tê Thú kia cũng đều băm ra, nấu nướng cho Thiên Thiên tiểu thư hưởng dụng, bọn chúng còn không chạy nhanh tới bái phục dưới chân ngọc Thiên Thiên tiểu thư sao...."
"Xem" tới đây, tinh thần lực Cố Tá thiếu chút nữa cũng "hụt chân".
Mấy cái Tiên Thiên này cũng quá.... Ghẻ tởm!
Thân là một Võ giả, có thể đến thành tựu Tiên Thiên cũng nên có ý chí võ đạo cường hãn sao, tại sao ở trước mặt Hạc Thiên Thiên lại khúm núm nịnh bợ như chó ghẻ ngoài đường thế kia?
Quả là làm người nghẹn họng trân trối.
Nhìn tới đây, Cố Tá cảm thấy không sai biệt lắm, bất quá tinh thần lực còn chưa đạt đến phạm vi giới hạn, hắn nghĩ nghĩ, liền chịu đựng chán ghét mà "Xem" tiếp.
Lúc này, Võ giả Tiên Thiên tam trọng có chút do dự mở miệng: "Thiên Thiên tiểu thư, ta nghĩ chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu đã là đồng môn, đối phương cũng thả cho chúng ta một con ngựa, chuyện này không bằng cứ.... Bỏ đi?"
Hạc Thiên Thiên khó chịu, trở tay vung qua một roi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám làm trái ý ta sao? Ta sẽ nói lại cho các ca ca, hảo hảo giáo huấn ngươi một trận!"
Võ giả Tiên Thiên tam trọng nghiêng đầu tránh thoát, nhưng bên sườn mặt vẫn có chút dấu vết, sau đó giải thích nói: "Ta không có.....