Edit: Cám
Hai huynh muội kia sau khi đứng lên, liếc nhìn nhau một cái.
Vị huynh trưởng kia liền thấp giọng nói: "Đại ân của tiền bối, vãn bối khắc ghi trong tâm, chỉ là hiện giờ chúng ta đang bị đạo tặc đuổi giết, để tránh liên lụy tiền bối, liền xin cáo từ trước. Mong rằng tiền bối đừng trách."
Ngay sau đó, nữ tử quốc sắc cũng tiến lên thi lễ.
Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn hai người một cái: "Đạo tặc? Ta vừa rồi nghe nói, là người của An Sơn phỉ bang, vậy An Sơn phỉ bang kia là người thế nào?"
Vị huynh trưởng kia thở dài, biết vị tiền bối này không tính hiện tại để bọn họ rời đi, trong lòng dù có đề phòng, nhưng cũng rất thức thời, chỉ là đem muội muội lôi kéo ra phía sau mà thôi.
"Nơi đó là...."
Công Nghi Thiên Hành thấy thần thái hai người như vậy, hơi hơi mỉm cười: "Được rồi, ta cùng xá đệ hiện tại cũng muốn đến Hậu Hà Quận, hai người các ngươi cũng đi cùng đi, đến đó lại dàn xếp sau."
Huynh muội hai người không dám dị nghị, cũng chỉ đành đáp ứng.
Công Nghi Thiên Dương xụ mặt: "Các ngươi lo lắng cái gì hả? Đại ca ta là dạng nhân vậy gì, có thể tùy tiện đối với nữ tử nào cũng có tâm mơ ước hay sao? Thả tâm yên ổn chút đi! Bất quá là có việc cần hỏi thôi!"
Vị huynh trưởng kia có chút xấu hổ, sau khi nhìn Công Nghi Thiên Dương sắc mặt giận dữ, lại nhìn tư dung Công Nghi Thiên Hành, lo lắng đối với muội muội cũng giảm bớt vài phần.
Kế tiếp, một hàng bốn người liền vào Hậu Hà Quận.
Đương nhiên, vì tránh phía sau có truy binh, bọn họ nhanh chân lên đường, không dừng chân lại quá nhiều. Chỉ là bề ngoài của hai huynh muội kia, dưới kiện nghị của Công Nghi Thiên Hành, dùng một ít dược vật thay đổi chút ngoại hình.
Hai người kia sau khi cải trang, tướng mạo huynh trưởng trở nên thường thường, ném vào trong đám người cũng tìm không ra, muội muội đem eo thon xung quanh quấn thêm vài món xiêm y, dung mạo tuyệt sắc cũng trở thành có hơi thanh tú mà thôi.
Vì thế khi đến bên ngoài thành trì Hậu Hà Quận, xuất hiện trước mắt mọi người chính là đôi huynh đệ tướng mạo không tầm thường, hơn nữa còn có một xa phu, một thị nữ bên cạnh mà thôi.
Bố trí như vậy, tuyệt đối sẽ không có bất luận kẻ nào chú ý.
Nộp phí vào thành, bốn người trực tiếp đi vào một khách điếm trong thành, Công Nghi Thiên Dương đi gọi vài món ăn, Công Nghi Thiên Hành trong phòng chỉ chỉ bàn ghế trước mặt, nói: "Ngồi xuống nói chuyện đã."
Một đường đi chung này, hai huynh muội tín nhiệm đối với Công Nghi Thiên Hành nhiều thêm chút, lúc này cũng không nói lời vô nghĩa, cùng nhau ngồi xuống.
Công Nghi Thiên Hành lại cười nói: "Hai vị không bằng cứ nói trước nguyên do bị An Sơn phỉ bang đuổi giết đi."
Vị huynh trưởng kia lấy lại bình tĩnh, sửa sang lại từ ngữ, mắt ôm hận ý mở miệng: "Vãn bối tên Lăng Tử Kỳ, xá muội là Lăng Tử Vi, đều là con cái Lăng gia Bạch Thủy Trấn. Nguyên bản Lăng gia ta ở Bạch Thủy Trấn cũng coi như là đại gia tộc nhất đẳng, trong tộc cũng có bảy tám cường giả Tiên Thiên, khai chi tán diệp, tôn tử thành đàn, nhưng có một ngày, đám người nọ tới thị trấn....."
––– nói trắng ra vẫn là cái chuyện xưa như trái đất.
Bạch Thủy Trấn cũng là thị trấn thuộc Hậu Hà Quận, bất quá vị trí nằm bên rìa, không phải trung tâm, cho nên người sống cũng không nhiều, cường giả đương nhiên cũng không phải rất nhiều. Lăng gia ở Bạch Thủy Trấn là đệ nhất gia tộc, nhiều năm trôi qua, cũng coi như là hùng bá một phương.
Nhưng mà thế sự vẫn luôn không thuận lợi như vậy, vào một ngày nọ, không biết một đám đạo đặc làm thế nào lại tìm đến, càng không khéo chính là, kẻ dẫn đầu trong số bọn họ vừa lúc nhìn thấy hoa dung nguyệt mạo của Lăng Tử Vi!
Đạo tặc háo sắc lại hung tàn, lập tức liền giết đến Lăng gia, ý đồ nhúng chàm Lăng Tử Vi. Nhưng người Lăng gia đều rất đoàn kết, bảy tám Tiên Thiên Võ giả đồng loạt ra tay, đem những tên đạo tặc đó đuổi đi, thậm chí còn giết được mấy người.
Đáng tiếc chính là, đám đạo tặc đó cũng không phải là toàn bộ, những ác nhân đó sau khi đào tẩu liền mang theo càng nhiều đạo tặc hơn tới, muốn nhanh đem Lăng gia diệt môn, mà Lăng gia cũng không phải kẻ bán đứng người gia tộc mình, toàn bộ tắm máu chiến đấu hăng hái, bởi vì bọn họ biết được Lăng Tử Vi nếu rơi vào tay chúng kết cục sẽ cực kì thê thảm, nên để Lăng Tử Kỳ đánh hôn mê Lăng Tử Vi mang đi, mới rốt cuộc giữ được hai giọt huyết mạch.
Sau khi Lăng Tử Vi tỉnh lại, cùng Lăng Tử Kỳ lâm vào đào vong. Lăng Tử Kỳ cũng đã dò la tin tức, biết được Lăng gia thật sự không có người nào sống sót, cực kì bi thương, nhưng bọn hắn thực lực vô dụng, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn mà thôi. Bọn họ vốn dĩ muốn vào trong thành Hậu Hà Quận, nhưng không nghĩ tới còn chưa đi vào, đã bị người phát hiện.... Cho dù thoát được, nhưng không thể tránh bị mèo vờn chuột lúc sau cũng bị bắt đi, may mắn vừa lúc được huynh đệ Công Nghi Thiên Hành cùng Công Nghi Thiên Dương gặp được, nếu không hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, hơi hơi gật đầu: "Thì ra là thế, thỉnh nén bi thương."
Lăng Tử Vi trước sau đều cúi đầu, ánh mắt Lăng Tử Kỳ bi phẫn, hiển nhiên đối với việc Lăng gia bị giết thống hận không thôi.
Sau đó Công Nghi Thiên Hành cũng không tiếp tục truy vấn, tiểu nhị chuẩn bị tốt đồ ăn ở bên ngoài gõ cửa, xách mấy hộp đồ ăn tiến vào, đặt lên bàn rồi nhanh chóng lui ra. Công Nghi Thiên Hành liền lấy ra một ít đồ ăn,