Edit: Cám
Lăng Tử Kỳ do dự thật lâu, cuối cùng cũng nói: "Việc này rất trọng đại, là một môn truyền thừa bí ẩn hơn ngàn năm của Lăng thị ta. Nguyên bản vốn tưởng thứ này có thể chấn hưng Lăng thị, không nghĩ tới lại bị bại lộ ra ngoài, tạo nên thảm sát diệt môn. Hiện tại nếu không nói ra, bí mật cũng sẽ theo huynh muội ta chôn giấu dưới nền đất, may mắn gặp được ân công, đem bí mật nói cho ân công, so với đồ đê tiện vô sỉ kia càng thỏa đáng hơn...."
Ngắn ngủi mấy lời, đã để lộ ra rất nhiều bí ẩn.
Hắn nói nhiều như vậy, ngôn từ đều là không cam lòng, nhưng cũng có một ít không thể không làm mà trút đi gánh nặng.
Công Nghi Thiên Hành cười: "Xem ra chuyện Lăng thị, còn có rất nhiều ẩn tình. Nếu hai người các ngươi tín nhiệm ta, ta cũng sẽ không để cho hai ngươi thất vọng."
Lăng Tử Kỳ nghe được Công Nghi Thiên Hành bảo đảm, tuy rằng không có lời thề gì, nhưng trong giọng nói mang theo chắc chắn, vẫn làm cho hắn thêm vài phần tin tưởng.
Vì thế, Lăng Tử Kỳ trấn an vỗ bàn tay muội tử Lăng Tử Vi đang bất an bên cạnh, chậm rãi đem bí mật của cả tộc Lăng thị nói ra: "Kỳ thật, nguyên nhân chân chính Lăng thị bị diệt môn, cũng không hẳn chỉ vì dung mạo muội muội, còn bởi vì kẻ từng được Lăng gia thu dưỡng Lăng Thiên Ân, tên bạch nhãn lang phản bội lấy oán trả ơn đáng chết kia!"
Lăng Thiên Ân, trước kia bất quá chỉ là một tên khất cái, ở trên phố ăn xon cực kì đáng thương, Lăng Tử Vi tuổi nhỏ thiện lương, một ngày trên phố thấy hắn suýt nữa bị đông lạnh chết đói, liền cho hắn một chén canh nóng, mới giữ được một mạng kia. Sau cơ duyên xảo hợp, Lăng Tử Vi lại gặp hắn lần thứ hai, phát hiện hắn ốm đau đầy người, vì thế năn nỉ người đi theo bảo hộ mình trị liệu cho hắn, lần nữa cứu được tính mạng hắn.
Năm lần bảy lượt như thế, Lăng gia cũng cảm thấy đây là một loại duyên phận, quyết định thu dưỡng hắn, vốn muốn tính toán đem hắn bồi dưỡng làm hộ vệ cho Lăng Tử Vi, sau lại phát hiện tiểu khất cái căn cốt tuyệt hảo, một người cao hứng liền thu dưỡng hắn làm nghĩa tử Lăng gia, cũng đặt tên cho hắn là "Lăng Thiên Ân".
Ngụ ý của Lăng gia là cảm thấy tiểu khất cái có duyện với họ, có thể tiến vào nhà họ là trời cao ban ân, nhưng Lăng gia vẫn luôn coi Lăng Thiên Ân là người một nhà cũng không biết được, Lăng Thiên Ân lại tự mình lý giải thành "Lăng gia cho hắn thiên đại ân huệ", hắn cho rằng Lăng gia dối trá, nếu thật sự coi hắn là người một nhà, tại sao lại giống như Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi, dùng chữ "Tử" đặt tên cho hắn?
Bởi vậy, từ lúc bắt đầu, tâm thái Lăng Thiên Ân đã không đúng.
Lăng Thiên Ân tuổi càng lớn, thực lực cũng trở nên mạnh hơn, tuổi còn trẻ đã tiến vào Tiên Thiên, hơn nữa hắn đối với Lăng Tử Vi phi thường tốt, đối với trưởng bối Lăng gia cũng là kính trọng có thêm, đối với con cháu cùng thế hệ đều rất hữu ái, dần dần, trong Lăng gia không có ai là không thích hắn cả. Ngược lại Lăng Tử Vi trước đó thân cận với Lăng Thiên Ân nhất, đột nhiên đối hắn có chút xa cách, nhưng chỉ là không quá thân thiết, cũng chưa đến mức chán ghét hắn.
Lăng Thiên Ân chậm rãi được gia chủ tín nhiệm, thậm chí có thể nói, dù cho Lăng Tử Vi tựa hồ không có ái mộ Lăng Thiên Ân, nhưng Lăng gia chủ cố ý để hai người ở chung lâu ngày sinh tình, để cho Lăng Thiên Ân cùng Lăng Tử Vi thành hôn.
Theo lý thuyết, như vậy Lăng Thiên Ân không nên bán đứng Lăng gia mới đúng –– dù hắn hiểu lầm Lăng gia làm hiệp ân cầu báo, cũng không hẳn sẽ làm ra chuyện táng tận lương tâm này, cho dù xuất phát từ lợi ích, cũng là không hẳn.
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, nhướng mày.
Nếu hết thảy như Lăng Tử Kỳ nói, Lăng Thiên Ân này đúng là quá tham lam cũng quá nôn nóng.
Bất quá, người như vậy trước nay đều không ít.
Quả nhiên, Lăng Tử Kỳ kiềm chế tức giận của mình, sau khi bình tĩnh lại, lấy ra một thanh bảo kiếm.
Bảo kiếm mang theo hàn quang bức người, không biết là dùng tài liệu gì chế tạo thành, cho người ta cảm giác cực kì bất phàm, nếu có Võ giả sử dụng thanh kiếm này đối địch, đại khái đây chính là thần binh lợi khí, có thể đem binh khí đối thủ toàn bộ chặt đứt. Đến lúc đó, có thể đoạt thắng lợi dễ dàng.
Thần binh sắc nhọn như thế, đương nhiên có rất nhiều người muốn có được.
Cho dù Công Nghi Thiên Hành cách xa thần binh kia vài mét, cũng có thể cảm nhận được hàn khí kia ập đến trước mặt, thậm chí vài sợi tóc phất phơ bị lãnh quang bảo kiếm phát ra chém đứt.
Công Nghi Thiên Hành không khỏi dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía bảo kiếm kia: "Lăng Thiên Ân là vì muốn có được thần binh này?"
Bảo kiếm như vậy, có thể đề cao sức chiến đấu Võ giả lên vài tầng, cho dù là Thoát Phàm cảnh, cũng có thể dùng. Nhưng nếu bảo kiếm ở Lăng gia, chính là để cho gia chủ Lăng gia sử dụng, tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Lăng Thiên Ân –– dù cho hắn là con cháu huyết mạch Lăng gia, cũng sẽ không có khả năng. Dù sao hắn cũng chỉ là vãn bối.
Nhưng mà, bảo kiếm có thể hấp dẫn Lăng Thiên Ân, nhưng nếu Lăng Thiên Ân cùng đạo tặc hợp tác, đoạt được bảo kiếm cũng không nhất định sẽ thuộc về hắn. Nếu đã vậy, còn không bằng cứ chờ ở Lăng gia, chờ hắn nghênh thú Lăng Tử Vi, lại chờ Lăng gai chủ già đi, như vậy không phải càng có cơ hội sao, cần gì phải vội vàng như vậy.
Cho nên, trong đó hẳn là còn có gì đó.
Công Nghi Thiên Hành nhớ trước đó Lăng Tử Kỳ có nhắc tới, chờ khi một tộc Lăng thị hưng thịnh mới có thể bại lộ bí mật, trong lòng không khỏi vừa động.
Chỉ thấy Lăng Tử Kỳ gật gật đầu, lại lắc đầu: "Thân binh kì thật chỉ là ngụy trang mà thôi, bí mật chân chính, chính là đồ vật bên trong thần binh."
Công Nghi Thiên Hành thoáng nghiêng người, làm ra tư thái nguyện nghe kỹ càng.
Lăng Tử Kỳ tiếp tục nói: "Một tộc Lăng thị tại thượng cổ cũng coi như là một thế hệ đại tộc, lúc ấy gặp được đủ loại kì ngộ, tổ tiên có được một chìa khóa bí mật có thể mở ra bí cảnh võ đạo. Theo lời tổ tiên truyền lại, bí cảnh kia kì thân là một nơi chôn cất một vị Nhân Vương, chỉ cho phép Võ giả dưới Thoát Phàm cảnh tiến vào, thời điểm xuất thế tất nhiên thanh danh to lớn, có mười tám cửa vào, trong đó mười bảy cửa liên thông đến mộ giả, chỉ có một cửa đi đến mộ thật. Người có chìa khóa bí mật có thể chiếm được tiên cơ, hơn nữa bằng vào cảm ứng của chìa khóa, có thể trực tiếp tiến vào mộ thật....."
Mộ Nhân Vương lưu lại vô số di bảo, mặc kệ là ai biết, đều sẽ không nhịn được thèm thuồng đỏ mắt. Mà quan trọng nhất là, bên trong còn có truyền thừa Nhân Vương! Một khi có được truyền thừa kia, có một nửa khả năng, có thể trở thành đời sau của Nhân Vương!
Không ai biết được Nhân Vương đến tột cùng là cái cấp bật gì, nhưng phàm là dám dùng danh hiệu này, thực lực chân chính tất nhiên phải từ Hợp Nguyên cảnh trở lên.
Chẳng qua trong vài lời tổ tiên Lăng thị lưu lại, khiến cho người một tộc Lăng thị biết được, một khi Nhân Vương xuất hiện, cả đại lục này đều phải chịu thống trị dưới Nhân Vương.
Nhân Vương, chính là người trung chi vương!
Năm đó một tộc Lăng thị vì có được chìa khóa bí mật này mà toàn tộc bị đuổi giết qua một lần, nhưng vì tổ tiêm Lăng thị có sức mạng vô cùng to lớn, dùng thân mình ngăn lại truy binh, lại còn tự bạo đem tất cả kéo vào địa ngục, những người còn lại không thể nào tiếp tục đuổi giết, một tộc Lăng thị chạy đến Bạch Thủy Trấn nghỉ ngơi lấy sức, một thế hệ một thế hệ mà sinh sôi. Theo thời gian, những người đuổi giết bọn họ dần dần cũng không nhớ rõ chuyện này, chỉ có Lăng thị, đời đời nhớ rõ di ngôn tổ tiên.
Mộ Nhân Vương tin tức quan trọng cỡ nào, nếu Lăng thị không đủ cường đại, cho dù dựa vào tiên cơ đến được truyền thừa Nhân Vương cũng không thể tiếp nhận. Mà nếu Lăng thị phục hưng, lại có được truyền thừa Nhân Vương, có thể nhờ vào đó khiến tộc đàn phát triển càng nhanh, trở thành thế lực nhất đẳng thậm chí là thế lực siêu hạng nhất trên Kình Vân đại lục!
Mà quan trọng chính là, người được Lăng thị bồi dưỡng ra tiếp nhận truyền thừa phải là thiên tài, nếu không người bình thường dù tìm được truyền thừa, chỉ sợ cũng không có đủ điều kiện tiếp nhận truyền thừa –– dù sao cũng là truyền thừa Nhân Vương lưu lại, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể kế thừa đi? Không phải thiên tài, căn bản khó có thể thông qua khảo nghiệm, lại làm lãng phí kì vọng tổ tiên, để cho người khác chiếm tiện nghi.
Cứ thế nhiều năm qua đi, Lăng thị hoặc là có thiên tài lại không thế lực, hoặc là đủ thế lực nhưng đời sau quá bình thường, luôn vẫn không đạt đến trình độ vừa lòng, khiến bọn họ chậm chạp không dám mở ra đại mộ.
Cứ như vậy, Lăng thị vẫn luôn giấu tài đến tận bây giờ.
Vì che giấu, tổ tiên Lăng thị đem chìa khóa bí mật giấu trong một thanh thần binh, cho nên không ít người biết Lăng thị có bảo vật gia truyền, nhưng lại không biết bảo vật kỳ thật không phải bảo kiếm, mà là chìa khóa đại mộ vô pháp phỏng chừng giá trị bên trong!
Sau khi nghe xong, Công Nghi Thiên Dương vẻ mặt khiếp sợ, Công Nghi Thiên Hành ánh mắt hơi lóe,tim cũng đập nhanh hai nhịp.
Công Nghi Thiên Hành cũng chưa từng nghĩ tới, một tiểu tộc Lăng gia so ra đều kém Công Nghi gia ở Thương Vân quốc, thế nhưng lại che giấu bí mật kinh thiên động địa như vậy!
Lăng Tử Kỳ lại tiếp tục nói.
Những chuyện sau đó cũng dễ hiểu, Lăng Thiên Ân cũng không biết chuyện đại mộ Nhân Vương, nhưng hắn ở Lăng gia nhiều năm như vậy, mơ hồ biết được Lăng gia có bảo tàng, mà manh mối của bảo tàng kia, chính là giấu trong bảo kiếm tổ truyền của gia tộc.
Lăng Thiên Ân muốn được bảo kiếm, cũng muốn có được Lăng Tử Vi, còn muốn được bảo tàng, càng muốn nắm giữ quyền binh lớn hơn nữa, muốn đạt được vũ lực cường đại.... Hắn lòng tham không đáy, bởi vậy cấu kết cùng An Sơn phỉ bang, cái gọi là đạo tặc coi trọng Lăng Tử Vi, kỳ thật tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi. Nguyên nhân chân chính, là Lăng Thiên Ân đã sớm cấu kết cùng An Sơn đạo tặc, muốn đem Lăng gia diệt tuyệt, đoạt được chỗ tốt lớn nhất!
Lăng Tử Kỳ căm giận nói: "Tên bạch nhãn lang kia cấu kết ác đồ, muốn cùng nhau chiếm bảo tàng, đồng thời còn muốn chiếm đoạt muội muội, bá chiếm bảo kiếm."
Hết thảy mầm tai họa của Lăng gia, đều là từ tên bạch nhãn lang này!
Bạch nhãn lang này là được Lăng Tử Vi năm đó cứu mấy lần, cho nên nguyên nhân chân chính dù không phải vì mỹ mạo của Lăng Tử Vi, Lăng Tử Vi vẫn thập phầm áy náy. Nếu năm đó không phải nàng hảo tâm, phụ thâm cũng sẽ không thu dưỡng Lăng Thiên Ân, kế tiếp cũng sẽ không có thảm họa diệt môn.
Nhưng mà, tất cả người Lăng gia đều không có ai trách cứ Lăng Tử Vi.
Hết thảy đều được nói ra, Lăng Tử Vi hốc mắt đỏ lên, nước mắt dâng trào sắp rơi. Một đường chạy trốn này, hối hận trong lòng nàng ai có thể thấu?
Lăng Tử Vi khóc nói: "Lúc trước tuổi dần lớn lên, hảo cảm đối với Lăng Thiên cũng theo từng năm giảm dần, đối với hắn không biết vì