Sau khi trở về, hai người cũng như mọi ngày, cùng khoanh chân ngồi xuống tự luyện công, cứ vậy bình yên nghênh đón ngày hôm sau.
Chính là ngày đại chiến trăm nước chính thức mở ra.
Sáng sớm, Tịnh Kiên Vương Thương Hạc đã tới ngoài cửa, vận dụng đủ Tiên Thiên chân khí, ngâm một tiếng.
Tất cả võ giả Thương Vân quốc nghe thấy đều lập tức lao ra khỏi phòng, trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủn, đã đều đứng trong viện.
Tham chiến tổng cộng có sáu người, mỗi người tinh thần đều no đủ, tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng. Nhóm cường giả theo bảo hộ cùng các Luyện dược sư theo phụ trợ cũng đều đến đông đủ.
Vào ngày trọng đại trong cuộc đời như hôm nay, không ai dám chậm trễ, ngược lại mặc kệ có phải tham chiến hay không, đều đặc biệt tò mò với đại chiến của trăm quốc chưa bao giờ nghe qua kia, nên cũng vô cùng cẩn thận.
Cố Tá liếc nhìn Công Nghi Thiên Hành, trong lòng có chút nhộn nhạo.
Tự hỏi trận chiến lớn đến vậy sẽ có dạng ra sao? Hay vẫn giống như cuộc chiến giữa các thế gia vừa rồi, mọi người đánh luân phiên đến cuối cùng là xong?
Tịnh Kiên Vương không nói gì thêm, sau tiếng huýt của hắn, hoang điêu Lăng Vân đột nhiên lao xuống từ trên cao, đưa tất cả những người đứng chờ đến một sơn cốc được núi bao quanh. Địa điểm chính diễn ra trăm quốc đại chiến, ngay tại nơi đây.
Cố Tá cảm nhận mái tóc theo gió tán loạn về hai bên, giương mắt đánh giá ‘chiến trường’ kia.
— Trong sơn cốc không có lôi đài, chẳng lẽ thật sự khác?
Rất nhanh, Cố Tá cũng đã biết chuyện gì đang diễn ra.
Sau khi hoang điêu Lăng Vân chở tất cả tới nơi, mọi người liền tự tìm một chỗ đứng, những chỗ đất trống khác cũng đã có người của các quốc gia khác.
Trên một tảng đá lớn phía trước, trong lúc mọi người còn chưa chuẩn bị, ba vị võ giả Thoát Phàm cảnh đột nhiên xuất hiện, uy áp trầm trọng, đem không gian xung quanh áp đến khiến người khó mà hít thở.
Rất nhiều võ giả mặt đều toát lên vẻ cuồng nhiệt.
Thoát phàm cảnh!
Nếu bọn họ cũng đạt được đến cảnh giới này, đó sẽ là điều tuyệt vời thế nào!
— Mặc dù các võ giả có mặt nơi đây đều biết thoát phàm cảnh không phải cảnh giới cao nhất trên giới, nhưng tại đại lục của bọn họ, phần lớn vẫn sùng bái võ giả thoát phàm cảnh như thần, mà trong lòng bọn họ, dục vọng có thể tiến vào thoát phàm cảnh trở thành cường giả là không thể nào kiềm nén được.
Cố Tá lén liếc nhìn khuôn mặt của ba võ giả thoát phàm cảnh kia!
Hắn phải thán phục bởi hắn chú ý, hắn thấy rất rõ tướng mạo từng người, hai nam một nữ bề ngoài đều còn rất trẻ, phải biết rằng hậu thiên võ giả cũng không trẻ hơn người thường bao nhiêu, cho dù đã đột phá đến cảnh giới tiên thiên, nhưng không hẳn sẽ không lão hóa. Bêc ngoài ba người còn trẻ như vậy đã khẳng định tư chất bọn họ nhất định tuyệt hảo, lúc tiến nhập cảnh giới thoát phàm cũng còn rất trẻ….này không khỏi khiến người phải than thở.
Nữ võ giả trong ba người nhanh chóng cất tiếng, tướng mạo nàng mang theo vài phần quyến rũ, nhưng khuôn mặt lại quá trang nghiêm lạnh lùng, “Trăm quốc đại chiến hôm nay, trước hết mời chư vị tiếp thu khảo nghiệm. Người thắng vào tổ một, người thua vào tổ hai.”
Tổ một là gì, tổ hai là gì, trong đó có quy tắc gì, từng cái một đều được hai nam tử còn lại bổ sung, giải thích rất nhanh đã kết thúc.
Cố Tá phát hiện, ba người này đại khái chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đều nói rất ít, cá tính cũng cao ngạo, có thể nhìn ra cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, lúc cần giải thích, thỉnh thoảng còn lộ vẻ không kiên nhẫn, sâu trong thâm tâm, đều coi thường những người tham dự đại chiến trăm quốc.
Ngẫm lại cũng phải, một người vẫn luôn tiếp xúc với những người cao quý, nếu gặp được người có địa vị thấp hơn, trong tâm sao có thể không tự thấy ưu việt? Cho dù tính cách tốt hơn chút, cũng sẽ chỉ kiềm xuống không biểu hiện ra mà thôi, huống chi tại thế giới lấy võ vi tôn này, kẻ yếu không thể trêu vào kẻ mạnh, mà người sau cũng sẽ không hao tổn tâm tư tận lực che giấu. Đó chính là tật xấu của con người.
Nhưng những cái đó đều không quan trọng, mà quan trọng là, vòng sàng lọc thứ nhất — còn gọi là phân tổ, đã bắt đầu.
Sau khi nghe nữ võ giả thoát phàm cảnh tuyên bố, phản ứng đầu tiên của Cố Tá chính là ngạc nhiên.
Cư nhiên là… leo núi?
Hắn có chút 囧. Chẳng lẽ đây là lí do chọn khe núi này?
Nhưng leo núi có thể kiểm tra cái gì? Đừng nói đến những võ giả thân kinh bách chiến đã được tuyển chọn kĩ lưỡng ở đây, ngay cả một con gà không gân như Cố Tá, nếu bắt hắn đi leo núi hắn nhất định sẽ không leo, rốt cuộc nó có gì tốt mà kiểm tra chứ.
Nhưng nhanh sau đó, Cố Tá đã biết leo núi có thể kiểm tra ra cái gì.
Hóa ra ngọn núi những võ giả thoát phàm cảnh kia chỉ định phải leo đã sớm bị hạ đủ loại cấm chế, mỗi độ cao khác nhau độ khó cũng sẽ biến đổi theo.
Sau khi một võ giả bắt đầu leo lên, khoảng hơn trăm trượng, lực lượng của cấm chế cũng sẽ thay đổi, võ giả có thể leo càng cao, cấm chế tác dụng lên càng lớn, từ đó có thể khảo sát thực lực của võ giả.
Tuyên truyền xong quy tắc, những thoát phàm cảnh cất tiếng hô ra lênh, tất cả những võ giả có mặt đều nhanh chóng nhún người nhảy lên, cùng hướng về ngọn núi thí luyện như đàn chim đang dang rộng hai cánh lao thẳng tới nơi.
Ngay sau đó, bóng dáng từng người lập tức biến mất, lại chớp mắt một cái, tất cả cùng xuất hiện dưới chân núi thí luyện — cùng lúc đó, một vị nam võ giả thoát phàm cảnh vừa lúc thu tay về, có thể đoán ra, hành động chuyển dịch vừa rồi hắn cũng chỉ hoàn thành trong một cái trở bàn tay.
Mắt Cố Tá trừng lớn.
Sức mạnh của thoát phàm cảnh…đáng sợ như thế sao!
Võ giả tại thế giới này vốn đã quá không khoa học, không nghĩ tới còn có thứ càng không khoa học.
Có thể làm ra những việc như vừa rồi, còn được tính là người sao?
Nhưng Cố Tá đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lực chú ý của hắn lần nữa dừng trên người Công Nghi Thiên Hành.
Bất luận như thế nào, hiện tại tình trạng của đại ca nhà hắn mới là quan trọng nhất.
Công
Nghi Thiên Hành cũng không làm Cố Tá thất vọng, sau khi vừa tới chân núi, hai tay thoáng lay động, cả người đã bám vào một khối đá núi, lập tức sau đó cả tứ chi cùng phối hợp, thân hình mạnh mẽ, chỉ vài giây đồng hồ đã leo được hơn mười trượng, khiến vách núi có cảm giác bằng phẳng như mặt đất, căn bản không thể ngăn cản hành động của y.
Một chuỗi hành động trôi chảy lưu loát, chỉ vừa bắt đầu cũng đã đủ được chọn vào tổ một trong phần đông võ giả. Mà tổ một cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.
Những người thuộc tổ một, trừ Thương Ngự đã sớm đoán trước được, mà những võ giả khác đều vô cùng kinh ngạc. Trong phán đoán của bọn họ, võ giả tới từ quốc gia tam đẳng, hẳn không có khả năng cùng cạnh tranh với bọn họ mới đúng. Những người nghiêm túc thi đấu trước đó đều đã nghe đến tên tuổi Thương Ngự, nhưng còn một người sao? Hơn nữa người này thoạt nhìn vô cùng điêu luyện, tựa như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cấm chế.
…Đúng vậy, cái là cấm chế, chính là cấm chế về trọng lực.
Trăm trượng đầu, đều là trọng lực gấp ba.
Nếu một võ giả có thân thể đủ cường hãn, căn bản đều có thể chịu được sức phụ trọng năm trăm cân đó, trăm trượng đầu này, cũng chỉ có thể nghiệm chứng điều này, vì vậy rất nhiều võ giả đều có thể thuận lợi thông qua thí luyện đầu. Trừ phi trình độ quá kém, nếu không cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
Cố Tá vừa nghĩ vậy, nhưng lập tức đã biết bản thân nghĩ sai rồi.
Ngay khi nhiều người lần lượt lên tới trăm trượng, chuẩn bị xông đến trạm thứ hai nơi cấm chế sẽ tăng lên, bầu trời đột nhiên vọng tới hàng loạt tiếng chim lảnh lót.
Như có cái gì đó bị kích thích, tiếng chim hót gọi đến hơn mấy chục đầu U Nhạc Điểu cực kỳ đáng sợ, móng vuốt sắc bén như thép, hướng thẳng tới giữa lưng những võ giả đang leo núi, rồi đột ngột quắp lên!
Tất cả mọi người đều thấy rõ, có một Hậu Thiên cửu trọng võ giả bị tấn công, sau lưng bị xé mở, trái tim còn ấm nóng bị móc ra không chút lưu tình!
Cố Tá dại ra.
Này, này thật sự quá hung tàn rồi!
Mà U Nhạc Điểu kia sau khi đã trảo một nhân loại nuốt ăn xong, trên mặt lộ rõ vẻ hồng hào no đủ, xung quanh thân thể như phủ thêm một tầng ánh sáng mỏng manh nhu hòa, xem ra khí huyết của nó quả thật rất sung túc, cái chết lần này giúp nó gần như có một bữa no nê. Ít nhất hôm nay, những võ giả leo núi chỉ cần đối phó với một ít tình huống bất ngờ cùng một ít khỏa nghiệm ngoài ý muốn, sau đó cam đoan bản thân leo càng cao càng tốt là được!
Cố Tá sau khi chứng kiến uy phong của U Nhạc Điểu, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Loại tập kích bất ngờ này, còn thêm cấm chế trên người, thật không dễ để đối phó mà…
Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành liền vì hắn biểu hiện như thế nào là “không đễ để đối phó”.
Chỉ thấy Công Nghi Thiên Hành vẫn tiếp tục leo lên như thường, thậm chí những người trong tổ một, cũng có nổi lên chút lòng ghen tị vặn vẹo.
Đúng lúc này, một con U Nhạc Điểu cảnh giới Ngưng Mạch tam trọng bất ngờ dụng hết sức mạnh tấn công tới! Mà hướng lợi trảo* của nó hướng tới, chính là điểm yếu của Công Nghi Thiên Hành!
*móng vuốt sắc nhọn
Công Nghi Thiên Hành hầu như phản ứng ngay tức khắc, y nhanh chóng phi tới một cây cổ thủ gần đó, sau đó nhún người, cả thân thể hướng về phía phải xoay một vòng, tung ra một cước trúng ngay giữa cổ đầu chim U Nhạc kia, lần này, không chỉ vì trong lòng y vốn có không cam chịu yếu thế, mà Công Nghi Thiên Hành còn muốn đánh ra một trận huy hoàng, quan trọng nhất là có thể lập nên danh tiếng, về sau mới có thể hành động.
Đầu U Nhạc Điểu bị y đá trúng, đầu lập tức bay mất.
Đáng tiếc là mùi máu của đồng loại cùng tộc ngay tức khắc tản ra. Những con U Nhạc Điểu kia đều có kinh nghiệm đầy mình, trong tích tắc đều bị mùi máu hấp dẫn, vỗ cánh phóng thẳng về phía Công Nghi Thiên Hành, khai triển đủ loại công kích mạnh nhất!
Công Nghi Thiên Hành còn đang chịu ảnh hưởng của trọng lực, quyền cước vẫn đặc biệt lưu loát, giống như hoàn toàn không cần để ý đến trọng lực, có thể nhanh chóng đối phó tất thảy.
U Nhạc Điểu có nhiều hơn nữa, công kích cũng đều bị thân pháp của Công Nghi Thiên Hành tránh đi, còn nếu muốn liều mạng, chưa tấn công trực diện được đã bị ánh mắt cùng khí thế của Công Nghi Thiên Hành uy hiếp, khó mà tiếp sát được chứ nói chi là công kích. Mà một khi áp sát được, Công Nghi Thiên Hành cũng sẽ triển lộ đủ loại thủ đoạn, đem những con U Nhạc Điểu kia giết chết toàn bộ!
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành vẫn không ngừng hướng phía trên leo lên, mà tốc độ cư nhiên không chậm đi chút nào!
Khác những chỗ khác, các điểm khác trên núi số người thật sự kiên trì tiếp tục đều rất ít.
Đây chẳng phải cũng là một loại sàng lọc?
Rất nhanh đã xong trăm trượng đầu, tiến vào trăm trượng thứ hai.
Công Nghi Thiên Hành vẫn tiếp tục hướng về phía trên, dưới chân bỗng đạp phải khoảng không.
Cố Tá không thể để ý gì khác nữa, trong lòng nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Ngàn vạn lần không được ngã xuống!
Ngàn vạn lần không được —
_________
Qua nay điện thoại hết 3g nên không lên được... Hiu hiu... Dạo này nản wattpad ghê, ko dùng bằng wifi được ????????????