Trong khoảng khắc đó, có không ít võ giả khác bắt đầu căng thẳng.
Bọn họ hiện tại đã hiểu, lúc trước những vị Thoát Phàm cảnh kia nói quả nhiên là sự thật, bọn họ ở trong này, thật sự chỉ có thể dùng thân pháp tránh né, đánh tan hoặc phản kích.
Theo bản năng, tất cả võ giả đều lấy ra binh khí.
Công Nghi Thiên Hành cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ là binh khí không ở trong tay, y truyền âm cho Cố Tá, Cố Tá lập tức phối hợp, ngay khoảnh khắc Công Nghi Thiên Hành vươn tay, một thanh thương bạc đã xuất hiện trong tay y.
Trong phút chốc, một vệt ngân quang hiện lên, Công Nghi Thiên Hành thân hình cao ngất, tay nắm thương, khiến khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời kia như bị che đi, người khác chỉ còn chú ý đến khí tràng của y, mà sẽ không để ý đến dung mạo.
Thoạt nhìn, y quả thật là khí độ bất phàm.
Nhưng, những võ giả trên cối, phần lớn đều là tuổi trẻ anh tuấn, đồng dạng khí độ bất phàm. Dáng dấp cầm binh khí, cũng không khác thần binh thần tướng là bao, tất cả đều hiển lộ khí phách khó mà nói nên lời.
Mà chỉ nhìn như thế, ai có thể nghĩ trong bọn họ nhất định sẽ có rất nhiều người bị đào thải khỏi cối sinh tử đây?
Cố Tá quan sát cái cối lớn, nhịp tim có chút gấp gáp.
Cái cối kia, bắt đầu chuyển động!
Cùng khoảnh khắc khi cối bắt đầu chuyển động, từ trung ương cối đột nhiên bắn ra hơn mười đạo kiếm quang!
Những kiếm quang đó đều vô cùng bén nhọn kèm theo cả tiếng xé gió sắc nhọn, hướng về phía chín võ giả đứng xung quanh cối đâm tới!
Đồng tử Cố Tá chợt rút lại.
Thật nhanh!
Những kiếm quang đó vậy mà nhanh không thua kém gì những ngân châm ngân trùy hắn dùng ý niệm phóng ra!
Cố Tá hiểu rõ ưu điểm của việc tấn công bằng tinh thần lực.
Mấu chốt là hai điểm, một là bất ngờ và nhanh chóng, hai là vô thanh vô tức.
Mà những kiếm quang đó, không thể nghi ngờ đã áp dụng chữ ‘nhanh’ đến vô cùng thành thạo, hơn nữa trong nháy mắt còn có thể đồng thời phóng ra mấy đạo kiếm quang nhắm đến riêng từng người, đối với người chưa có kinh nghiệm chiến đấu như Cố Tá, có vẻ càng thêm hung hiểm quỷ dị.
Cố Tá không thể kìm được nỗi lo trong lòng.
Vì sao?
Vì từ trước hắn cũng đã từng đối luyện cùng Công Nghi Thiên Hành, ngân châm ngân trùy cùng những thứ khác, tất cả đều để Công Nghi Thiên Hành thử ứng phó qua, nhưng hắn lại chưa từng thử đồng thời phóng ra nhiều như vậy.
Nói cách khác, Công Nghi Thiên Hành đã có kinh nghiệm đối phó với một đạo, nhưng lại không có kinh nghiệm đối phó với nhiều đạo như vậy!
Cho dù Cố Tá có tin tưởng vào bản năng chiến đấu siêu cường của đại ca nhà mình, nhưng làm sao hắn có thể không lo lắng chứ?
Dù sao chỉ cần chút sơ suất, đã có thể tạo nên sự khác biệt giữa sống chết!
Hiển nhiên Công Nghi Thiên Hành sẽ không dễ dàng thua cuộc như vậy, mà ngay cả những võ giả khác, cũng không yếu đuối như Cố Tá vốn tưởng — những võ giả có thể đến đây, người nào mà chưa từng trải qua cọ xát?
Chỉ thấy một màn binh khí chớp động, làn sóng kiếm quang thứ nhất bị nhóm võ giả đánh nát hoàn toàn. Căn bản là không thể làm khó bọn họ.
Nhưng, nếu đã gọi là cối xay sinh tử, tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng cho bọn họ nhiều thời gian mà nghỉ ngơi.
Sau làn sóng thứ nhất, chỗ trung tâm cối chỉ tạm dừng hai ba giây, sóng thứ hai lập tức xuất hiện. Mà sóng kiếm quang thứ hai, lại nhiều hơn làn sóng đầu mười đạo.
Nói cách khác, chia đều ra cho mỗi vị võ giả, mỗi người ít nhất phải đối phó một đến hai đạo kiếm quang.
Tương tự, đó vẫn không thể làm khó những võ giả ở đây.
Phần đông võ giả đều cùng lúc sai sử binh khí, cũng như cũ quét sạch tất cả kiếm quang, mà không chút tổn thương.
Ngay sau đó là sóng kiếm quang thứ ba, thứ tư.
Mỗi sóng kiếm quang đều sẽ nhiều hơn sóng trước mười đến hai mươi đạo, thoạt nhìn theo từng đợt sóng về sau cũng chỉ phải ứng phó nhiều hơn một phần công kích mà thôi, nhưng lại sẽ không có ai cảm thấy đó là dễ dàng.
Tim Cố Tá như bị treo lên, không phút nào dám thả lỏng.
Một đợt lại nhiều một phần, mười đợt mười phần, vậy nếu đợt thứ hàng trăm thì sao, chẳng phải sẽ nhiều hơn đến mấy trăm lần sao?
Phải biết rằng, khoảng thời gian giữa các sóng kiếm quang chỉ có vài giây, mà mỗi sóng kiếm quang đều vô cùng nhanh, chỉ hao phí một giây đồng hồ đã tiến công đến trước mặt phần lớn võ giả!
Huống chi, càng về sau, kiếm quang phóng ra càng nhiều, cành nhanh, mà tốc độc của kiếm quang cùng tốc độ của cối dường như liên quan đến nhau, càng về sau, cối xay bắt đầu chuyển động, mà càng lúc càng nhanh!
Vô số kiếm quang tựa những hạt mưa, sau khi phóng ra đồng thời xông tới, khiến người khó mà phòng bị!
Để phá tan cũng càng ngày càng gian nan…
Cuối cùng, vài tiếng hô đau đớn truyền ra.
Trên cối, có vài bóng dáng vừa dụng binh khí trong tay đập tan kiếm quang trước mặt, vừa nhanh chóng lui về phía sau, từ trên cối xay khổng lồ bay ngược ra.
Tất cả đều vội vàng cất tiếng: “Tôi nhận thua!”
Dường như chỉ đợi những lời này, tất cả kiếm quang trong nháy mắt đã áp sát, trong khoảnh khắc lập tức sẽ đâm thủng bọn họ đều kham kham biến mất.
Nhưng dù vậy, cũng khiến ai nấy ra một thân mồ hôi lạnh.
Cố Tá thấy rõ, ba bốn vị võ giả kia sau khi rớt xuống, không hẹn mà cùng sặc ra một ngụm máu.
Trên cánh tay bọn họ cũng có rất nhiều vết xước, vị trí thắt lưng bụng cũng có nhiều lỗ máu do bị đâm thủng, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.
Mà bên cạnh, người bảo vệ cùng luyện dược sư của họ đều nhanh chóng vọt tới, bán quỳ bên cạnh xem xét kĩ càng thương thế cho họ.
Vừa thấy, tự nhiên cũng hiểu rõ được, bọn họ đã bị trọng thương.
Sau đó, có một vị võ giả hàm hồ nói: “Đưa…bình thuốc của ngươi…”
Mà luyện dược sư kia vất vả mới nghe rõ, lập tức lấy một cái chai từ trong tay áo, bật mở, đổ một viên dược vàng nhạt từ trong ra, nhét vào miệng võ giả kia.
Kế tiếp, chuyện khiến người khác đều kinh ngạc đã xảy ra.
Những lỗ máu, vết thương do kiếm trên người võ giả kia chỉ trong mấy nhịp thở đã có dấu hiệu khép lại, máu tươi vốn không ngừng chảy cũng ngừng, mà miệng vết
thương cũng đã khép vảy… Dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được, cứ vậy nhanh chóng mà khép lại?
Đương nhiên, sắc mặt võ giả kia vẫn như cũ không quá tốt, nhưng hiện tại ai sẽ đi chú ý điều đó?
Đan dược kia thần kỳ như vậy, nhưng rõ ràng nhìn qua cũng chỉ là một viên Hồi Xuân đan vô cùng bình thường, dược hiệu lại không biết hơn Hồi Xuân đan bao nhiêu lần, lập tức khiến người trọng thương trở thành người bị thương bình thường, chỉ cần điều dưỡng khí huyết một chút.
Nếu sau đó lại cho hắn thêm một chút đan dược khác, chắc chắn hắn sẽ lập tức trở nên sinh long hoạt hổ!
Dược hiệu thần kỳ như vậy, những võ giả bị thương xung quanh, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đây vậy là cái gì?
Đồng dạng là người bị thương, thiên tài của đế quốc bọn họ ít nhất phải điều dưỡng một đoạn thời gian, mà phỏng chừng đến lúc đó vòng khảo nghiệm thứ ba cũng đã xong xuôi, nhưng người này cũng đồng dạng bị thương, cư nhiên nhờ vào một viên đan dược đã xoay chuyển càn khôn?
Quả thật là bất khả tư nghị!
Tự nhiên, bên kia đã có người thoáng do dự, liền vứt mặt tiến tới thỉnh cầu.
Mà võ giả kia sau khi được chữa khỏi, mặt mang theo vui vẻ, khoát tay cự tuyệt đối phương khẩn cầu đan dược: “Không phải vì ta keo kiệt, mà là đan dược này như đan dược cứu mạng, tổng lại tất cả ta cũng chỉ có ba viên mà thôi. Tiếp tới còn có mấy tràng chiến đấu, nếu hiện tại chia cho ngươi một viên, tiếp đó rất có thể ta sẽ phải ngã xuống.”
Cự tuyệt đến hợp tình hợp lý, người nọ tất nhiên cũng không tốt cưỡng bức. Chỉ là hắn lại thật cẩn thận hỏi một chút đan dược này là như thế nào đạt được, nói mấy lời như nguyện ý dùng bao nhiêu tiền linh ta linh tinh.
Võ giả kia cũng thật bất đắc dĩ: “Là sưu tập…” Hắn mơ hồ nói mấy câu, không dám nói quá rõ ràng: “Nếu ta sớm biết hiệu quả thần kì như thế, lúc ấy cũng đã không chỉ đổi lấy hai viên.”
Hiện tại, hắn vừa cảm thấy may mắn, nhưng cũng lại thấy hối hận vô cùng.
Không có biện pháp, có được đan là vận khí tốt, nếu không đan dược thì xui xẻo không thôi, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Sau đó, trên cối lại đào thải xuống không ít người, những võ giả đầu khi bắn ra, cơ bản cũng chỉ là trọng thương, nhưng càng về sau, những võ giả rơi xuống đều dần là thi thể.
— Cũng đúng, lúc sau độ khó càng lúc càng lớn, nếu một lần bị hơn bảy tám thậm chí hơn mười kiếm đâm trúng, phần lớn đều là trọng thương, dù sao sức sống của võ giả là vô cùng mạnh, nhưng lúc sau phải đối mặt với hành chục thậm chí hàng trăm kiếm quang, thân thể những võ giả kia, cái nào mà không bị đâm thành như cái sàng đan? Mà nếu thành cái sàng, làm sao có thể có sự sống?
Hơn nữa, số lượng người bị thương lúc sau có thể cứu được càng lúc càng ít, có người khó khăn lắm mới có thể nhận thua đi ra nhưng do mất máu quá nhiều không kịp cứu vẫn chết đi.
Cố Tá nhìn mà không nói nên lời, cảm giác mí mắt đang không ngừng giật.
Tỉ lệ tử vong này…
Trước đó còn là một người sống sờ sờ, trong chớp mắt đã biến thành thi thể.
Thật khiến người không khỏi phiền muộn.
Đương nhiên cũng có một số luyện dược sư của các võ giả kịp thời lấy bình dược ra.
Bọn họ đều giống nhau lập tức đổ ra một viên đan dược vàng nhạt, nhanh chóng nhét vào miệng võ giả, hiệu quả cũng có thể lập tức thấy rõ, tuy không thể lập tức khỏe lại, nhưng ít nhất chỉ cần một viên như vậy đã khiến máu ngừng chảy, mạng nhỏ tất cũng được bảo vệ.
Bởi vì loại đan dược vàng nhạt này, trong thời gian ngắn đã cứu sống không ít võ giả tưởng chừng như đã chết.
Đế quốc bọn họ cũng cảm thấy thật sự may mắn.
Nói thật ra, tất cả các võ giả ở đây đều là thiên tài tại đế quốc bọn họ, dù không thể làm rạng danh quốc gia, nhưng mất đi cũng vẫn là một tổn thất.
Sau khi đã trải qua tôi luyện ở nơi đây, không chừng trở về từ một mầm non thoát phàm cảnh, cũng đã không phải, mà trở thành một đẳng cấp cao hơn, cường giả tiên thiên, cũng có thể giáo dục một thế hệ sau của đế quốc.
Còn cứ vậy mà chết đi, thật là không đáng.
Sau lại tiếp tục có không ít người bắt đầu hỏi lai lịch của đan dược, mọi người đều từ một chút mơ hồ lộn xộn thông tin đối chiếu ra, tất cả đều xuất phát từ một lần hoạt động trao đổi tư nhân có được!
Hoạt động trao đổi như vậy một chút cũng không ngoài ý muốn, mọi người đều thuộc những đại lục khác nhau, mà dịp lớn như thế này cũng chỉ có năm mươi năm một lần mới tổ chức, bọn họ tranh thủ cơ hội đổi lấy một ít thứ mình cần, không phải cũng quá bình thường sao? Có chút võ giả nhân đều vơ vét của cải nhân cơ hội đổi lấy chút tài nguyên trong tương lai cho bản thân, đó là chuyện thật đương nhiên.
Nhưng cố tình vì vậy mà không ai biết được người cầm những đan dược kia ra trao đổi rốt cuộc có thân phận gì!
Thật khiến lòng người rối rắm… tiếc nuối vô cùng.
Ai cũng không phát hiện, có một thân ảnh thấp bé sau khi thấy cảnh tượng đó, trộm rụt lại cổ.
Cố Tá: “….”
Đan dược bản thân tùy tay luyện chế lại được hoan nghênh như vậy, tâm thiếu niên nho nhỏ của hắn đương nhiên vô cùng đắc ý. Nhưng cũng vì nhìn thấy những người đó truy phủng như thế… Hắn lại cảm thấy, đại ca nhà mình có lẽ đã sớm đoán được!
______________
????????
xin 1 vote nha! Dạo này cả 2 truyện đều vắng lặng quá...っ╥╯﹏╰╥c