Khi vừa phát thệ xong tim ba vị luyện dược sư thoáng đập nhanh hơn, nhưng bọn họ cũng không hoảng hốt gì vì không phát hiện được có gì khác thường.
Chỉ là nếu bọn họ thật tiết lộ bí mật, lời thệ sẽ lập tức ứng nghiệm.
Cố Tá nhịn không được, hỏi hệ thống: sẽ ra sao nếu bọn họ làm trái lời thề?
【Dược sư một khi lấy dược châu ra thề ngay khi chuẩn bị tiết lộ bí mật dược châu sẽ tự hủy. Nếu vẫn định tiết lộ lần hai sẽ trực tiếp mất mạng. Võ giả dùng võ đạo thề thì tất cả tu vi cùng vũ lực sẽ tự hủy, biến thành phế nhân, nếu vẫn định tiết lộ cũng sẽ trực tiếp mất mạng. 】
Cố Tá liền yên lòng.
Nói cách khác những luyện dược sư này sẽ không thể tiết lộ bí mật… Nhưng lòng phòng người là vẫn phải có, tránh cho bọn họ không cẩn thận để lộ bí mật dẫn đến hủy đi dược châu, nên tốt nhất vẫn là giấu bọn họ.
Bất quá lời thề thiên đạo đúng là hà khắc mà.
Ngược lại Công Nghi Thiên Hành biết hậu quả sau khi phá vỡ lời thề sau liền an bài cho vị luyện dược sư kia, cũng tính toán kĩ càng lại một lần.
Tóm lại mục đích tham gia Đan Nguyên tiểu hội của bọn họ đã hoàn thành trọn vẹn.
Xong xuôi Công Nghi Thiên Hành liền đưa ba vị luyện dược sư này về tông môn.
Mà trong tay mỗi vị luyện dược sư kia cũng được một lệnh bài cho đệ tử ký danh, trở thành thủ hạ dưới trướng y – – số lệnh bài trong tay y cũng chỉ còn lại bốn.
Bốn vị trí trống còn lại y tạm thời còn không định dùng.
Ngoại môn Kình Vân Tông tất cả vẫn như thường.
Ba người Trương Minh Viễn theo Công Nghi Thiên Hành trở về tiểu viện của y, tất cả đều vui sướng vì nồng đậm thiên địa khí ở ngoại môn.
Dù bọn họ không phải võ giả nhưng là một luyện dược sư đều sẽ tưởng chế ra đan dược cực cao cấp nên cũng không thể xem nhẹ chân khi cùng tu vi của bản thân.
Long Nhất Long Nhị một người toàn diện một người lại hay thay đổi, nhưng tính cách đều rất thận trọng, hiện giờ theo đến tông môn chức vụ liền tương đương như quản gia của Công Nghi Thiên Hành.
Hiện tại liền do Long Nhất phân gian phòng cho ba vị luyện dược sư kia đồng thời phụ trách đả thông hai gian phòng để làm phòng chế dược cho bọn họ.
Cố Tá cũng nhận được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng đối với hắn nhiệm vụ này, không kể đến việc kỳ quái, tác dụng cũng không lớn. Hệ thống rất thiện giải nhân ý, mà đồng thời cũng thật quái dị. Nó cơ bản không thưởng gì – – hay có thể nói nó đã thưởng cho dưới dạng đạo cụ nhiệm vụ. Mà trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại cũng rất đơn giản, hoặc không phạt, hoặc khấu trừ dược khí, không nữa thì là gạt bỏ. Mà nhiệm vụ trừng phạt gạt bỏ cũng không nhiều lắm, có thể nói phần lớn đều là nhiệm vụ trợ giúp hắn.
Sau khi dần tín nhiệm hệ thống hơn Cố Tá cũng đã không còn loại cảm giác nơm nớp lo sợ như trước, còn đều cảm thấy bản thân bỏ ra quá ít lại được quá nhiều. Nhưng hiểu có cảm giác đó cũng vô dụng, hệ thống vốn thế nào thì vẫn thế đó, chẳng lẽ hắn còn có thể từ chối trợ giúp của hệ thống sao?
Trợ giúp tới tay lại vì lòng có hoài nghi mà không nhận lấy cũng là trá hình của sự yếu đuối thôi.
Sau thời gian dài đi theo Công Nghi Thiên Hành Cố Tá đã hiểu được đạo lý này – – nếu thoái nhượng vô dụng thì không bằng tranh thủ tất cả những gì có thể, tâm đề phòng tất phải có nhưng không được lấy danh nghĩa đề phòng mà đi co đầu rút cổ.
Dù sao kiến thức học được là của bản thân, sau khi tiến vào Tiên Thiên hắn có thể cảm nhận rõ ràng dược châu trong lòng bàn tay mình cộng minh mỗi khi luyện đan, hơn nữa dược châu này cũng không có bất cứ liên hệ gì với hệ thống. Nói cách khác đây là thiên phú của bản thân hắn, cho dù là hệ thống cũng không cách nào cướp đi được!
Nếu vậy hắn sẽ học tập cho thật tốt, có lẽ chờ đến khi thực lực tăng cao rất nhiều chuyện hắn cũng có thể hiểu ra, mà hiện tại nếu nghĩ quá nhiều cũng chỉ là lo sợ không đâu mà thôi.
Cố Tá không nghĩ thêm nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành: “Đại ca, vậy hiện tại chúng ta…?”
Công Nghi Thiên Hành đáp: “Trước nhìn qua《tâm pháp luyện dược sơ cấp》. A Tá, đệ thử đọc rồi chọn ra một bộ cho ba vị luyện dược sư tu tập.”
Cố Tá lập tức hiểu.
Đại ca hắn đây là muốn bồi dưỡng luyện dược sư.
Nếu vậy hắn đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ.
Vừa về phòng Cố Tá liền đem bản tâm pháp luyện dược sơ cấp từ không gian ra, vừa mở ra liền phát hiện đây cư nhiên lại là tám mốt môn tâm pháp!
Trọn vẹn tám mươi mốt môn tâm pháp!
Cố Tá không thể chờ được lập tức bắt đầu đọc.
Sau hắn lại phát hiện những tâm pháp này cũng đều không đơn giản!
Lí do là vì chúng đều… đầy đủ.
Như có môn tâm pháp《Kim Diễm Cửu Chuyển 》được chia làm ba cuốn lần lượt gồm ba phần. sáu phần cùng chín phần, bản tâm pháp sơ cấp chế thuốc này chỉ có ba chương đầu của quyển một là 《Tam Chuyển Kim Diễm》, chỉ là trong phụ lục có đề cập đến còn phần tiếp theo mà thôi. Nhưng chỉ cần quyển đầu Tam Chuyển Kim Diễm cũng đã đủ để luyện dược sư tu luyện từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên đại viên mãn.
Hơn nữa khi Cố Tá có chỗ không hiểu, lật lại trước xem phần《Thường Thức Cho Luyện Dược Sư》hắn lại hiểu thêm một điều – – tâm pháp Kim Diễm Cửu Chuyển này kì thực là một môn tâm pháp dựa theo thuộc tính.
Cũng nhờ đó Cố Tá mới hiểu kỳ thật thể chất của luyện dược sư là khác nhau, cũng giống như võ giả cũng có thể chất khác nhau… Nhưng dù khác với võ giả, trong cuốn thường thức cũng không nói rõ.
Trước nói đến thể chất luyện dược sư, thông thường nhất chính là thể chất ngũ hành, trong cơ thể mỗi người đều có ngũ hành vận chuyển, thân thể thiên về nguyên tốt nào hơn sẽ tạo thành thể chất riêng biệt. Đương nhiên cũng có luyện dược sư thể chất thuần túy, là đơn thuộc tính, nhưng loại này cực hiếm thấy, không thể trình bày và phân tích theo lẽ thường.
Kim Diễm
Cửu Chuyển là tâm pháp thích hợp cho luyện dược sư hệ kim, hỏa tu tập. Sau khi tập cơ thể sẽ nảy sinh dị tượng, thể chất càng phù hợp tâm pháp tốc độ tu tập sẽ càng nhanh.
Mà những luyện dược sư có thể thuộc tính khi luyện chế đan dược cùng hệ sẽ như được thần trợ giúp, còn những đan dược thuộc tính khác lại sẽ kém hơn một chút.
Nhưng nhìn tổng thể thì tu luyện tâm pháp thuộc tính là việc tốt vì trừ những đan dược thuộc tính tương khắc ra nó cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến trình độ đan của luyện dược sư, ngược lại còn tăng lên năng lực luyện chế những đan dược cùng thuộc tính với luyện dược sư. Hầu như các luyện dược sư luyện tâm pháp thuộc tính đều chọn tâm pháp tu tập dựa theo thuộc tính thể chất, sẽ không lãng phí thể chất của mình.
Ở đại lục Kình Vân tâm pháp thuộc tính vô cùng thưa thớt. Nhưng tâm pháp lần trước mà Đan Hỏa bang tu tập mà Cố Tá thấy không thể nghi ngờ chính là một loại tâm pháp thuộc tính. Nếu không bang phái kia, dưới sự tồn tại của một quái vật lớn như Kình Vân tông, còn có thể lấy thân phận luyện dược sư độc lập, không đi dựa vào thế lực lớn nào.
Tâm pháp thuộc tính vô cùng quý giá, một số thậm chí còn có một bộ thủ quốc chế thuốc riêng. Tám mươi mốt bộ tâm pháp trong tay Cố Tá đều là tâm pháp thuộc tính, trừ thuộc tính ngũ hành ra còn không ít thuộc tính đặc biệt, vô cùng phong phú. Thậm chí một phần thủ quyết chuyên biệt cho một bộ tâm pháp vô cùng quen thuộc. Cẩn thận nghĩ, đó không phải chính là thủ quyết được ghi trong Bàng Môn Thủ Quyết Chế Thuốc sao?
Có vẻ hai cuốn sách đạo cụ này là phối hợp với nhau.
Hiện tại Cố Tá chỉ mới sử dụng một loại thủ quyết luyện đan trong cuốn Bàng Môn Thủ Quyết, mà thủ quyết chuyên luyện chế dược thang lại còn chưa sử dụng nhưng cũng đã mang đến lực hấp dẫn như thế với luyện dược sư…
Càng nghĩ Cố Tá càng cảm thấy của cải trong tay thật nhiều.
Lòng có chút thích nha.
Nhưng sau khi ngẫm lại, phát hiện kỳ thật hắn cũng không cần phải suy xét về vấn đề này, hắn hoàn toàn có thể giao cho đại ca nhà mình, Cố Tá liền nhanh chóng bỏ mấy suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu.
Hắn thấy mình trước nhất nên chọn ra những tâm pháp thuộc tính cấp thấp trước.
Lần này hắn không cần luyện thử tất cả tâm pháp một lần, hắn phát hiện mình chỉ cần dùng chân khí cảm nhận quỹ đạo vận chuyển của những tâm pháp đó thì cốt châu trong cơ thể sẽ tự động phát sinh phản ứng tương ứng — — cốt châu giao động càng nhanh chứng tỏ tốc độ tu luyện tâm pháp đó càng nhanh, đương nhiên cũng là càng tốt.
Qua tầm một giờ Cố Tá đã cảm ứng xong tám mươi mốt bộ tâm pháp.
Cuối cùng từ đó chọn ra mười bộ tương đồng nhau.
Nhưng hắn vẫn có thể suy đoán được mười bộ được thu thập lưu trữ lại hẳn cũng sẽ không đơn giản.
“Đại ca!”
Công Nghi Thiên Hành vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu luyện dược sư của y đang vui vẻ chạy đến, nhìn dáng dấp hoạt bát đó lại khiến tâm tình sung sướng.
Y không tự giác mỉm cười: “A Tá đã xong rồi sao?”
Cố Tá đương nhiên gật đầu liên tục: “Đã chọn xong!” Tiếp lại đè thấp giọng, “Nhưng trước phải trắc thử thuộc tính từng người…”
Nói tới đây hắn liền đem thuộc tính thân thể cùng những thứ liên quan nói cho đại ca nhà mình.
Công Nghi Thiên Hành gật đầu: “Kiểm bằng cách nào?”
Cố Tá thần bí xòe tay ra, phía trên liền lập tức xuất hiện một khối ngọc trong suốt to bằng bàn tay: “Chỉ cần vận chuyển chân khí vào đây.” Thứ này dù là võ giả hay luyện dược sư đều có thể dùng, “Không bằng đại ca thử xem?”
Công Nghi Thiên Hành nhíu mày, vươn tay nắm lấy khối ngọc.
Ba giây sau màu sắc của ngọc bắt đầu thay đổi.
Trắng, xanh, đen, đỏ, vàng… có đến mấy loại màu sắc lần lượt thay nhau xuất hiện, cuối cùng biến thành một màu xám ôn nhuận. Hơn nữa, nếu nói là màu xám thì khi nhìn kĩ kỳ thật lại càng gần giống màu bạc, vô cùng đẹp.
Nhưng đây rốt cuộc là thuộc tính gì?
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, loại nào cũng không phải!
Cố Tá có chút xấu hổ vì trong nhất thời cũng không nhận ra được, hắn nghĩ nghĩ, cất lời: “Ta cũng muốn thử một lần, vừa rồi kích động quá ta quên mất…”
Nói xong hắn liền đưa chân khí vào.
Lần này ngọc thạch cũng không đổi màu liên tục như bảng màu nữa mà lập tức quy củ hiện ra một màu nhũ bạch.
Nhưng kỳ quái là trong ngũ hành kim tương ứng với màu trắng, nhưng kim có nhuệ khí, cho dù ứng với màu trắng cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rét lạnh sắc bén. Nhưng màu nhũ bạch này… không khác gì dược khí vậy!
Cố Tá: “…”
Hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
Có lẽ, hắn và đại ca đều thuộc hàng thuộc tính hiếm thấy chăng?
Công Nghi Thiên Hành thấy thế lại cũng không bị bối rối như Cố Tá.
Hắn vươn tay nhu đầu Cố Tá, cười nói: “Không tồi, A Tá vốn đặc biệt tất nhiên cũng có những điểm đặc biệt rồi. Ta có A Tá hỗ trợ nên bị ảnh hưởng, trở nên có chút đặc biệt cũng không kỳ quái.”
Cố Tá 囧 囧: “… Được rồi, ta sẽ coi những gì đại ca vừa nói là thật.”