Tần Tuyền diễn cảm lưu loát còn muốn tiếp tục nói, Lục Diễn một ánh mắt cũng không cho hắn, kéo Khương Điềm trực tiếp đi.
Tần Tuyền thật lòng thật dạ cảm thấy mặt mình nhất thời cứng lại, ánh mắt hắn tối tăm nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Diễn,đám cảnh sát thối tha, muốn đấu với tao? Tụi mày còn yếu lắm.
"Lục Cảnh Quan, sao tôi cứ cảm thấy, Tần Tuyền giống như đã sớm biết Từ Á Kiều phải làm như vậy?" Khương Điềm đá đá một hòn đá ven đường, buồn bực nói.
"Có lẽ hai vợ chồng nhà này đã sớm thương lượng xong rồi, nếu sự tình bại lộ, liền để Từ Á Kiều đứng ra ôm đồm chịu hết tội." Lục Diễn cười nhạo một tiếng, "Tần Tuyền thật đúng là quá sức xem thường mấy người công bộc nhân dân như chúng ta a, cứ nghĩ rằng chỉ cần có người nhận tội, chúng ta liền không tiếp tục tra xét nữa chứ gì?"
"Đã bị ngược đãi đến thảm như vậy, vì sao còn muốn gánh tội thay cho hắn chứ? Thừa cơ hội này để hắn đi ngồi tù, không phải vừa vặn có thể giải thoát mình sao?" Khương Điềm suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, tuy rằng cô cũng kinh sợ, nhưng nếu như có ai bắt nạt cô như vậy, cho dù cô không dám đánh lại đi nữa, cũng đã sớm kiếm đường chạy thoát, gánh tội thay lại là chuyện càng không có khả năng.
"Tối qua Từ Á Kiều còn đặc biệt bảo vệ chồng cô ta." Lục Diễn hoạt động cổ một chút, "Đại khái là mắc dạng bệnh như hội chứng Stockholm đi. Bị ngược đãi một thờì gian quá dài, người bị hại ngược lại lại sinh ra sự ỷ lại cùng cảm tình với kẻ thủ ác, thêm nữa là hai người còn có một đứa con gái còn nhỏ, ràng buộc càng sâu."
Khương Điềm thở dài một hơi, cầm hồn ấn ra nhìn nhìn, mặt trên vẫn không xuất hiện chữ viết.
"Lục Cảnh Quan, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
"Xem xem bên trong cuốn sổ mà cô mang về có thể có manh mối gì hay không."
Lục Diễn vừa nói xong, di động trong túi liền vang lên, điện thoại là từ khoa xét nghiệm của thị cục gọi tới, kết quả xét nghiệm DNA của Tôn Thục Phương cùng Tần Tuyền đã có, Lục Diễn nghe xong điện thoại, sắc mặt âm trầm đến cực hạn.
Chờ Mã Hầu tìm được con dao gây án theo lời của Từ Á Kiều xong, lập tức đem một nhà bốn người Tần Tuyền mang về thị cục.
"Tần Tuyền, đây là video theo dõi chúng tôi suốt đêm lấy từ chỗ công ty xổ số, anh không phải bảo rằng anh không quen biết gì Tôn Thục Phương sao? Người đàn ông đứng bên cạnh bà ta không phải là anh sao?"Mã Hầu đem một đoạn video theo dõi chụp tới trước mặt Tần Tuyền, "Anh cũng đừng nói là vô tình gặp được nha, cùng ngày hôm đó, Tôn Thục Phương còn dẫn anh đi lên cửa hàng bách hoá trên huyện để mua quần áo, video theo dõi cũng nằm ở đây luôn."
"Mới vừa rồi tôi cũng nói với Lục Cảnh Quan của các người, tôi đích xác đi lại hơi gần gũi với Tôn Thục Phương, vợ tôi cũng chính vì chuyện này nên mới ghen rồi giết người đó thôi."Mặt Tần Tuyền chẳng chút để ý.
"Vậy ý của anh là, anh và Tôn Thục Phương là quan hệ tình nhân?" Sắc mặt Mã Hầu lạnh đến ghê gớm, quả thực sắp tức muốn nổ tung.
"Là bà ấy thích tôi, nói gì cũng nhất định đeo bám tôi, còn cho tiền tôi, tôi cũng là gặp dịp thì chơi, phối hợp một chút." Tần Tuyền vẫn giọng điệu thiếu đánh kia m.
"Chuyện xổ số lại là chuyện như thế nào? Trong video theo dõi có thể thấy rõ ràng, anh căn bản không mua xổ số, chỉ có Tôn Thục Phương mua." Mã Hầu tức giận hỏi.
"Cảnh quan, anh có chút đầu óc có được hay không? Hai chúng tôi cùng đi với nhau, lúc bà ta muốn mua thì mua luôn cho tôi không thể được sao?" Tần Tuyền khinh miệt cười cười, "Hôm đó bà ta tới nhà của tôi, khả năng cũng là bởi vì chuyện xổ số này thôi. Nhưng mà ta không gặp bà ta, để vợ tôi ra nói chuyện cho dứt khoát, không thì cho bà ta một trăm hay tám chục vạn gì đó cũng được."
"Ngụy quân tử!" Mã Hầu cắn răng nghiến lợi mắng.
Vẻ mặt Tần Tuyền đắc ý, cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra ngay lúc này.
Lục Diễn sải bước đi tiến vào: "Tần Tuyền, anh nói lại lần nữa xem, anh và Tôn Thục Phương là quan hệ như thế nào?"
"Tôi biết, mấy người cho rằng tôi là đứa con trai xui xẻo mất tích của bà ta chứ gì, nhưng thật sự tôi không phải, có kết quả giám định DNA rồi, các người liền biết mình sai biết chừng nào." Tần Tuyền ngửa đầu nhìn Lục Diễn, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Anh chỉ cần trả lời tôi, anh và Tôn Thục Phương là quan hệ như thế nào." Lục Diễn bình tĩnh hỏi.
"Tình nhân." Tần Tuyền nhún vai, "Quan hệ ngủ qua vài lần."
"Xem nào!" Lục Diễn trực tiếp dí cái cuốn sổ trong tay tới trước mặt Tần Tuyền, "Phải không? Nhưng trong nhật ký anh cũng không phải viết như vậy."
Biểu cảm của Tần Tuyền nhất thời cứng đờ, hắn đột nhiên đứng lên nhào về phía quyển sổ trong tay Lục Diễn, hai cảnh sát đứng phía sau mỗi người một tay bắt lấy hắn trở về: "Thành thật chút!"
"Ở đâu, mày lấy ở đâu tới?" Tần Tuyền gầm nhẹ hỏi.
"Chỗ một đứa trẻ đáng thương không gặp được người mẹ bị cha ruột của mình ngược đãi trường kỳ." Lục Diễn lạnh giọng nói.
Cả người Tần Tuyền đều cứng đờ, sau một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng thét tức giận lên: "Thứ ăn hại! Đồ vô dụng mà!"
"Anh nói không sai, kết quả giám định DNA đã có, anh thật sự không phải con trai của Tôn Thục Phương, bất nhưng mà trong nhật ký anh cũng viết rất rõ ràng, làm thế nào để giả mạo Dương Kiệt lừa gạt Tôn Thục Phương, làm sao lừa tiền bà ấy đem xây dựng xưởng gia công, lại làm thế nào khẩn cấp muốn vứt bỏ người mẹ đáng thương bị anh nhìn trúng túi tiền."
Mã Hầu đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, liền trợn tròn mắt: "Ối đờ mờ, mẹ nó đây thật đúng là cái thứ còn tồi tệ hơn trong tưởng tượng của tôi sao?"
"Nhật nhật ký của tôi đều viết mấy chuyện tưởng tượng miên mang trong đầu thôi, không thể tính là thật!" Tần Tuyền bắt đầu rối loạn trận tuyến.
"Chúng ta đã liên hệ với bên ngân hàng, Tôn Thục Phương vài lần đều chuyển khoản qua ngân hàng nên còn ghi lại lịch sử. Thời gian chuyển khoản và số tiền so lại với thông tin anh ghi trong nhật ký là muốn đòi bà ấy, hoàn toàn ăn khớp." Lục Diễn đẩy một tờ giấy đến dưới mí mắt Tần Tuyền.
Tần Tuyền nắm chặc nắm tay, mặc dù ở trong nhật ký hắn có viết là hắn giả vờ làm con trai của Tôn Thục Phương để lừa tiền, nhưng chuyện giết người hắn không đề cập đến một chữ nào. Khi hắn đang muốn mở miệng châm chọc Lục Diễn hai câu, Lục Diễn lại nói trước: "Mã Hầu, sửa sang chứng cớ lại một chút, hắn nhiều lắm chỉ là tội phạm lừa đảo thôi, chuyện giết người không có quan hệ gì với hắn."
Tần Tuyền cùng Mã Hầu đều ngây ngẩn cả người.
"Lục ca, tình huống gì? Hắn rõ ràng..."
"Tin của tôi không sai đâu, tôi xem xong nhật ký của hắn rồi, phát hiện hắn không phải loại người như chúng ta nghĩ."
Tần Tuyền cau mày nhìn về phía Lục Diễn.
"Lục ca!" Mã Hầu có chút gấp.
"Vốn dĩ ta còn tưởng rằng hắn thuộc thành phần tội phạm có chỉ số thông minh cao, nhưng xem xong nhật kí của hắn liền phát hiện..." Lục Diễn liếc Tần Tuyền một cái, hạ khóe mắt xuống, khóe miệng nhếch nhếch, vẻ mặt trào phúng, "Hắn cũng chỉ là một tên hèn nhát đến mắng chửi người cũng không dám giáp mặt mắng, chỉ có thể viết những dòng ô ngôn uế ngữ trong nhật ký để phát tiết sợ hãi ấm ức trong lòng mà thôi. Lừa tiền của mấy bà nội trợ khờ khạo đáng thương cũng chính là cực hạn của hắn rồi, giết người phân thây làm thành thức ăn chăn nuôi, rồi thanh lý dấu vết gây án được sạch sẽ như vậy, không phải là chuyện hắn có thể làm được đâu."
"Mày nói ai sợ ai?" Tần Tuyền nghe xong lời nói của Lục Diễn, phản ứng vô cùng lớn, thiếu chút nữa tránh thoát được hai cảnh sát đang giữ hắn.
Nói đến đây, Mã Hầu đại khái đã biết Lục ca đang muốn làm cái gì, hắn vội vã làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "A ~ hoá ra là như vậy a, hèn gì buổi sáng nay em đi thăm hỏi điều tra camera theo dõi bốn phía, hàng xóm láng giềng đều đối với hắn ấn tượng rất tốt, cái gì diện mạo lễ độ a, ôn nhu a, thích giúp người a... Lúc ấy em còn ngơ ngác luôn, nghĩ rằng lúc em gặp Tần Tuyền cũng không phải như thế, rõ ràng giống như chó điên, hiện tại thì rõ rồi, hoá ra hắn trước mặt hàng xóm chỉ là một thằng hèn nhát ra vẻ đáng thương a?"
"Cậu xử lý đi, tôi đi đem án tử của Từ Á Kiều kết lại một chút rồi báo cáo lên, làm xong chúng ta liền có thể thu đội về nhà ăn tết." Lục Diễn hoàn toàn không để ý đến Tần Tuyền, ném quyển nhật ký cho Mã Hầu, lập tức muốn đi.
"Tần Tuyền tôi nói anh, còn không khí phách bằng vợ mình, chỉ mới nghi Tôn Thục Phương là tiểu tam thôu, còn chưa có chứng cứ xác thực đâu, lập tức trực tiếp đem người chặt, anh xem anh đu..." Mã Hầu tùy thích lật hai trang nhật kí, tất cả đều là chửi mắng nhà hàng xóm, người hàng xóm này đổ đốn ra sao, còn có mấy khách khứa tới cửa mua đồ cỡ nào rác rưởi, cỡ nào hạ lưu, "Chủ gia đình mà cứ như oán phụ, chỉ biết lén lút nói xấu người ta, không chút thú vị."
"Cái khí phách chó má gì chứ, lúc con ả đó lúc bị tao đánh cho bò lăn bò lếch trên mặt đất chẳng khác gì con chó, mày có thấy qua chưa?" Tần Tuyền giận dữ hét lên.
"Nếu như nói cô ta chẳng khác gì con chó, vậy mày còn không bằng con chó đâu!" Mã Hầu khép quyển sổ lại, trợn trắng mắt, "Chỉ biết ở nhà ăn hiếp người già với phụ nữ! Hai vị anh em, loại tội phạm lừa đảo này làm sao phải để tổ hình sự chúng ta quản, vất vả mọi người viết báo cáo một chút, tôi đi qua cách vách xem Lục ca xét hỏi Từ Á Kiều còn hơn."
Đời này của Tần Tuyền hận nhất chính là bị làm ngơ. Trước mắt, Lục Diễn cùng Mã Hầu liên tiếp làm ngơ, xem thường hắn hắn, lửa giận trong lòng nhanh chóng nổi lên, hắn nhìn Mã Hầu đầy mặt châm chọc, thanh âm chung quanh giống như chậm rãi trở nên mơ hồ.
Những người này dựa vào cái gì nhận định hắn không thể là loại hung thủ có chỉ số thông minh cao kia? Dựa vào cái gì xét hỏi cũng không xét hỏi, lập tức liền định cho hắn chỉ có thể là một tên tội phạm lừa đảo ti tiện? Bọn ngu xuẩn này, bọn chúng biết cái gì chứ?
"Đồ con lợn, tụi bây hoàn toàn sai lầm, người là do tao giết!"
Ngay khi Mã Hầu muốn rời khỏi phòng thẩm vấn, Tần Tuyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn dữ tợn cười ha hả.
Mã Hầu đứng ở cửa, quay lưng lại với Tần Tuyền, nhìn Lục Diễn cùng Khương Điềm đứng lên hành lang, cố nén cảm giác muốn nhảy dựng lên hô to một tiếng, châm chọc quay đầu nhìn Tần Tuyền: "Đại ca, tỉnh lại đi, chúng ta đã xác nhận hung thủ là người khác, anh không cần lại kiếm thêm đất diễn cho mình có được không? Thành thật ngồi đây, đừng tìm thêm phiền cho Hầu ca của anh, nha!"
Nói xong, Mã Hầu liền làm bộ muốn đi.
"Từ Á Kiều ngày đó căn bản chưa từng gặp qua Tôn Thục Phương, Tôn Thục Phương cũng không phải bị cây đao kia chém chết, dùng dao chém thì chắc chắn sẽ văng máu ra, cảnh sát bọn bây mà đến, sẽ rất dễ dàng lộ ra sơ hở không phải sao, tao là dùng dây thừng siết chết bà ta." Tần Tuyền vỗ bàn hô lớn.
"Ô, mọi người nhìn hắn xem, còn ra dáng nghiêm túc nga." Mã Hầu không nói gì, cười nhạo một tiếng, "Ờ, Tần Tuyền, anh không thích cảnh sát như vật, thế nào cũng phải tìm thêm việc cho tôi đúng không? Lúc trước chúng tôi hoài nghi anh là hung thủ, anh liều mạng nói anh không phải, hiện tại chúng tôi đã tìm được hung phạm, anh lại liều mạng thừa nhận? Như thế nào? Muốn cho chúng ta thêm miếng công tác a? Nghỉ ngơi một chút đi, tôi mới không ăn bã lừa của anh."
Tần Tuyền không nghĩ đến, mình rõ ràng thừa nhận giết người, nhưng đám ngu xuẩn này còn chưa tin, hắn cảm nhận được vũ nhục trước nay chưa có, con ả phế vật Từ Á Kiều kia thì bọn chúng có thể tin tưởng, còn hắn thì không tin?
"Tao có chứng cớ!"
Rốt cuộc, Mã Hầu đang treo trái tim trên cổ họng nghe được một câu mình muốn nghe nhất, hắn nhìn về phía Lục Diễn, Lục Diễn ra dấu cho hắn bình tĩnh, Mã Hầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, tựa vào trên khung cửa ôm tay, vẻ mặt chế giễu dường như nhìn Tần Tuyền.
"Ô, mọi người nhìn hắn kìa, vì chứng minh mình không phải là người nhu nhược, đến cái này cũng dám nói ra. Nói đi, tôi tin anh có chứng cớ, nói đi, lúc này lại giấu ở chỗ nào trong nhật ký a?" Miệng độc của Mã Hầu có tiếng cả thị cục, mở miệng ra không tổn thương người thì không khép lại nổi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Diễn muốn giữ hắn lại.
Thái dương Tần Tuyền tuôn ra gân xanh, "Tao có video!! Lúc tao siết chết bà ta, tao có quay video!"
"Lấy được xem chơi coi a!" Bộ dáng Mã Hầu như kiên nhẫn của ông đây sắp dùng hết, đi lên trước, hung hăng vỗ bàn một cái, "Thằng ôn con, học vợ mình một chút được không? Cô ta nói cô ta giết người, quay đầu liền dẫn tôi đi tìm được hung khí, mày thì chỉ biết nói!"
"Đưa điện thoại cầm tay của mày cho tao!" Tần Tuyền tức đến cả người phát run, Mã Hầu trợn trắng mắt, cầm điện thoại mở khoá rồi ném tới trước mặt hắn, "Cho mày! Cho mày! Mày còn muốn chụp cho tao một bức ảnh hiện trường a?"