Vài năm nay, tỷ lệ thi đỗ đại học của trường trung học Thị Nhất vẫn luôn duy trì ở tỷ lệ 98%, sau khi thanh danh lên cao, phụ huynh khắp nơi trên cả nước đều chen nhau muốn vỡ đầu để nhét cho bằng được con em mình vào trường trung học Thị Nhất, giá cả mấy khu nhà ở gần trường học này cũng nhờ vậy mà nước lên thì thuyền lên. Có nhà ở khu này liền được ưu tiên vào học trường Thị Nhất, nên cha mẹ của mấy đứa nhỏ trông con thành rồng kia đều mặc kệ giá tiền mắc đến thái quá, mắt không chớp mà tìm mua ngay một căn. Trước đây không lâu đã có một nhà chuyên môn nổi danh trong giới truyền thông mở một chuyên đề phê phán hiện tượng này.
Càng có nhiều học sinh gia đình giàu có tham gia học, trong trường bắt đầu xuất hiện vấn đề phân giai tầng rõ rệt, bởi vì trường học được chú ý tương đối cao, nên chuyện học sinh đánh nhau bình thường như vậy cũng có thể bị truyền thông chộp đến viết cho mấy bài. Nên để duy trì hình tượng của trường, ban giám đốc trường đã chế định ra nội quy trường học nghiêm khắc, loại tình huống này mới từ từ giảm bớt.
Hiệu trưởng của trường trung học Thị Nhất là Trương Bằng Phi, năm trước đi họp trên sở giáo dục của tỉnh còn được tuyên dương khen ngợi các kiểu, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, học kỳ mới còn chưa chính thức bắt đầu, trong vòng nửa tháng trong trường đã liên tiếp có hai học sinh tự sát.
Một là nam sinh nhảy lầu đêm giao thừa đó, may mà xảy ra ở bên ngoài trường, lại còn vào kì nghỉ, thêm nữa cảnh sát có thông báo rằng cậu nam sinh này có xảy ra mâu thuẫn với người nhà, nên truyền thông mới không rờ đến trường trung học Thị Nhất. Nhưng chuyện này ngày hôm qua từ tự sát lại biến thành bị giết hại, video loạn thất bát tao được truyền tay với tốc độ khủng bố trên mạng, nên họng súng dư luận đã hướng về trung học Thị Nhất.
Vốn dĩ trường học cũng bởi vì vụ án nhảy lầu này mà bể đầu sứt trán, trước khi khai giảng chính thức một ngày, nhóm học sinh học bổ túc học mới lên sớm, lại có thêm một học sinh nữa nhảy lầu, quả thực là sét đánh ngang tai, họa vô đơn chí.
Trương Bằng Phi mặc một bộ tây trang vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, mũi giày da nhọn được chùi sáng loáng, tóc cũng được vuốt keo cẩn thận tỉ mỉ, hắn nhìn thoáng qua vị cảnh quan trẻ tuổi ngồi ở đối diện, nho nhã cười cười: "Hiện tại áp lực học tập củ bọn nhỏ bây giờ cũng áp lực hơn xưa một chút, nhưng mà phương châm quản lý học sinh của trung học Thị Nhất chúng tôi vẫn luôn là thoải mái học tập, thành tích học tập của em Hầu Tân Hoa vẫn luôn dẫn đầu, sinh hoạt với các học sinh khác cũng rất tốt. Tôi thật sự nghĩ không ra vì sao em ấy lại đi lên con đường cực đoan đến như vậy. Đề nghị các cảnh quan giúp đỡ nhà trường hỏi bên người nhà của em ấy một chút, xem họ có gây áp lực thái quá cho con em mình hay không?"
" Hiệu trưởng Trương, vụ án của Hầu Tân Hoa sẽ do một đồng nghiệp khác của chúng tôi tiếp tục điều tra với ngài, hôm nay chúng tôi tới tìm ngài, là muốn nghe ông giải thích về một vụ án nhảy lầu tự sát khác." Lục Diễn bình tĩnh nói.
Trương Bằng Phi cười cười: "Cảnh quan, chuyện của Đàm Minh Hàn thì trường của chúng tôi càng thêm oan uổng, chuyện đó cũng xảy ra hơn mười ngày rồi, lúc trước các người không phải cũng thông báo rồi sao? Em ấy hôm đó cùng người nhà cãi nhau, sau đó mới đi nhảy lầu, tuy rằng hiện tại trên mạng lại đang nói ngược lại gì đó, tự sát biến thành bị giết hại. Nhưng mà cảnh quan, nếu là tự sát thì không có quan hệ gì với trường học chúng tôi, bị giết hại thì càng thêm không dính líu chi cả. Ai cũng thấy rất rõ ràng, Lục Cảnh Quan vì sao muốn tìm tôi hỏi về cái chết của em ấy chứ?"
"Trương hiệu trưởng, trường học của ông hơn một năm nay, nhảy lầu chết tổng cộng là ba học sinh, chúng tôi hôm nay đến đây là vì tra án cái chết của em Diêm Tiểu Mân mà các người chưa từng công bố." Lục Diễn nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Trương Bằng Phi, giọng điệu lạnh lùng nói ra.
Nụ cười thương mại dán trên khuôn mặt Trương Bằng Phi nhất thời cứng đờ, sau đó chậm rãi biến mất, sắc mặt cũng dần dần đen lại, hắn tránh ánh mắt Lục Diễn, vô cùng mất tự nhiên ho một tiếng, đẩy đẩy kính mắt: "Chuyện này trường học của chúng tôi đã thương lượng giải quyết xong với phụ huynh học sinh rồi."
"Thương lượng? Liên quan đến mạng người, các người có quyền gì mà không báo cảnh sát, lén lút cho rằng chỉ cần thương lượng là được giải quyết?" Lục Diễn nghiêng người về phía trước một chút, Trương Bằng Phi nhất thời cảm giác được một luồng áp lực chính diện áp tới.
Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, trên mặt lần nữa treo lên nụ cười: "Lục Cảnh Quan, chúng tôi là trường học, chủ yếu chỉ để dạy dỗ học sinh. Vài năm gần đây vì quá nổi bật nên rất nhiều tin đồn loạn thất bát tao, truyền thông cũng nhìn chằm chằm, khi nữ sinh kia chết, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến, ở hiện trường còn phát hiện di thư của em ấy. Thiếu nữ đang thời kỳ trưởng thành, các người cũng biết rồi đó, tư tưởng cực đoan, cãi nhau với bạn trai xong, nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền..."
"Di thư ở đâu?" Khương Điềm cắt ngang lời nói của hiệu trưởng, bạn trai? Diêm Tiểu Mân có cái bạn trai quỷ yêu nào chứ!
"Di thư đã để cho phụ huynh của em ấy cầm về nhà rồi, nhưng mà... Lúc nữ sinh này mất, phụ huynh đặc biệt quấy rầy lộn xộn, giở công phu sư tử ngoạm đòi trường học 200 vạn tiền an táng, tôi thấy bọn họ cũng không phải loại tiểu thị dân an phận, cho nên liền lưu lại một bản, sau này dễ lấy ra làm chứng." Trương Bằng Phi nói xong lấy điện thoại di động ra, mở một hình ảnh chụp cái di thư kia từ album đã mã hóa.
Khương Điềm đón lấy di động, trong ảnh chụp là một tờ giấy tập bị vò nhăn nheo, mặt trên có mấy chữ viết lộn xộn: "Người con trai tôi yêu không yêu tôi, vì hắn, tôi đã làm hết tất cả tội ác, nhưng hắn vẫn không hề yêu tôi, thế giới này đã không còn gì đáng giá để tôi lưu luyến. Tạm biệt thế giới, tạm biệt tình yêu vĩnh viễn không thuộc về tôi."
Trước khi đọc được di thư, trong lòng Khương Điềm còn mang một tia hy vọng, cô nghĩ thầm Diêm Tiểu Mân bị người giết chết, con bé làm sao lưu lại cái di thư gì, tên hiệu trưởng này nói di thư nhất định là ngụy tạo, cho nên khi cô nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia của Diêm Tiểu Mân, hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Làm sao có thể như vậy được?" Khương Điềm trầm thấp nỉ non một tiếng.
"Vị cảnh quan này, sự tình chính là như vậy thôi, không có phức tạp như các người nghĩ đâu." Trương hiệu trưởng bất đắc dĩ nói, "Trường học của chúng tôi nhiều học sinh như vậy, không có khả năng mỗi người đều có thể tự giữ lấy mình, nhất là cái loại học sinh ôm tâm tư yêu sớm..."
"Phức tạp hay không phức tạp thì chúng tôi sẽ tự điều tra." Lục Diễn không lạnh không nóng nói, "Phiền ngài mời giúp chúng tôi những thầy cô giáo từng dạy Diêm Tiểu Mân một chút, chúng tôi muốn hỏi cặn kẽ tình huống của Diêm Tiểu Mân ở trường."
"Cần phức tạp như thế sao?" Trương Bằng Phi hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên là không nguyện ý.
"Trương hiệu trưởng, xin ngài phối hợp với công việc của chúng tôi." Lục Diễn dừng lại một chút, lại thong thả nói, "Hiệu trưởng, chỗ quý trường đây, chỉ trong một năm đã xảy ra ba vụ án học sinh nhảy lầu chết, tôi đề nghị ngài vẫn nên phối hợp với cảnh sát chúng tôi để tiến hành điều tra cặn kẽ, bằng không... Ngài có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện vụ thứ tư sao?"
Trương Bằng Phi ngẩn ra, sau đó đột ngột đứng dậy: "Cảnh quan, ta kính trọng nghề nghiệp của ngài, nhưng cũng xin ngài tự trọng, mấy lời nghe rợn cả người như thế này nếu xuất phát từ miệng những nhân viên công vụ như ngài, thị dân chúng tôi còn có thể có cảm giác an toàn được sao?"
Lục Diễn ngẩng đầu nhìn Trương Bằng Phi. Lặp lại câu nói ban nãy với tốc độ chậm hơn: "Ngài có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện vụ thứ tư sao?"
Con ngươi của Trương Bằng Phi kịch liệt rung rung một chút, khí chất nho nhã lúc nãy toàn bộ sụp đổ, hắn đi về phía trước vài bước: "Ngài nói những lời này là có ý gì? Các ngươi tra được cái gì sao? Chẳng lẽ cái chết của những học sinh này có liên quan với nhau sao?"
"Không thể trả lời." Lục Diễn lạnh như băng trả lời, "Nếu như ngài quả thật lo lắng, xin ngài tích cực phối hợp công việc của chúng tôi."
Trương Bằng Phi lại nuốt một ngụm nước miếng, nếu trường học phát sinh thêm một vụ tự sát thứ tư nữa, vậy cái chức hiệu trưởng này hắn cũng đừng nghĩ làm nữa, trung học Thị Nhất năm nay ngay cả danh hiệu tiên tiến cũng đừng nghĩ, trường học bây giờ huy hoàng như vậy là hắn bỏ công bỏ sức suốt 10 năm mới tạo dựng được, tuyệt đối... Hắn tuyệt đối không cho phép có thêm bất cứ sơ xuất nào!
Người đầu tiên đến phòng làm việc của hiệu trưởng là giáo viên thể dục của Diêm Tiểu Mân, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn cường tráng.
"Diêm Tiểu Mân ngay từ đầu rất hoạt bát, giờ thể dục cũng rất tích cực, vận động gì cũng hào hứng tham gia, đánh cầu lông đặc biệt tốt. Nhưng sau này em ấy theo một ít học sinh xấu học thói hư, cả người trở nên đặc biệt tiêu cực, còn thường xuyên không đến học giờ thể dục, cho nên ta tôi cũng không phải quá hiểu em ấy."
Người thứ hai tới phòng làm việc của hiệu trưởng, là giáo viên Anh Ngữ của Diêm Tiểu Mân, một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, quần áo khéo léo.
"Diêm Tiểu Mân à, em ấy phát âm rất tốt, ngay tiết học đầu tiên liền dùng tiếng Anh thực lưu loát để tự giới thiệu, lớp chúng tôi cũng coi như là lớp chọn trong năm đó rồi, trình độ bọn nhỏ cũng không tệ, nhưng không có ai giỏi như Diêm Tiểu Mân. Nhưng mà... cô bé kia có chút tự đại, sau hai lần thi tháng đạt thành tích cao nhất xong, liền ỷ lại, vài lần khi đi học còn ngủ gục trên bàn... Tôi có tìm cô bé tán gẫu hai lần, nhưng cô bé không coi ai ra gì, một câu cũng không trả lời tôi, nên sau này tôi cũng không còn để ý cô bé nữa."
Người thứ ba là giáo viên Số Học Diêm Tiểu Mân, một lão tiên sinh gầy gò mang kính gọng đen.
"Đối với con bé ấy tôi không có gì để nói. Trên đời này, có vài người thiên phú không tốt thì nên cố gắng học tập, ngay từ đầu đến đây đã học lệch rồi. Tiếng Anh thì tháng đầu tiên đã hạng nhất cả khối, nhưng toán học thì chỉ được có tám mươi điểm. Vậy mà con bé một chút xấu hổ đều không có, lại còn rất vui vẻ? Chuyện xảy ra sau này tôi cũng không muốn nhiều lời, tóm lại chính là càng ngày càng tệ mạt, sau này con bé chết tôi nghĩ nghĩ cũng hiểu, đó là con bé đã triệt để từ bỏ cuộc sống của chính mình!"
Khương Điềm nhìn lão tiên sinh trước mắt, "Vị lão sư này, ngài thật sự hiểu rõ học trò của mình sao? Con bé từ nhỏ đã học môn Số học không được tốt, trước khi thi đậu trung học, mỗi ngày đều nỗ lực làm bài, tiêu chuẩn bài thi Số học cũng đâu phải dễ, con bé có thể đạt được tám mươi trên một trăm điểm thì sao không thể vui vẻ, ngài dựa vào cái gì nói con bé không biết xấu hổ? Đây là lời mà người làm gương sáng có thể nói ra sao?"
"Cô gái trẻ à, cô đang nói cái gì vậy? Tôi thực sự đã dễ tính lắm rồi, tám mươi điểm tại trường học của chúng ta là phải bị nêu tên trên bảng học sinh dốt của trường rồi. Lý mỗ ta dạy học sinh, đạt 95 điểm trở xuống có thể đếm trên đầu ngón tay!" Lão tiên sinh trừng mắt, lạnh lẽo nói với Khương Điềm.
Lục Diễn giương mắt nhìn về phía hắn: " Trường trung học Thị Nhất thật sự có thứ gọi là bảng học sinh dốt? Xem ra lời đồn bên ngoài không phải đều là giả, học không tốt sẽ bị nêu tên lên bảng học sinh dốt, áp lực tinh thần của bọn nhỏ lớn đến bao nhiêu chứ?"
Đầu Trương Bằng Phi muốn phình to, vội vàng lại đây hoà giải: "Lục Cảnh Quan, thầy Lý không phải có ý này, hắn bình thường chỉ lo nghiên cứu khoa học, không biết nói chuyện thế nào, ngài thứ lỗi, thứ lỗi!"
Sau, Trương Bằng Phi liền kéo lão tiên sinh ra ngoài.
Lục Diễn nhìn thoáng qua Khương Điềm.
Khương Điềm mím môi: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không khắc chế được."
"Cô làm gì sai sao? Có gì mà phải xin lỗi?" Lục Diễn bình tĩnh nói.
"Tôi không có sai sao?" Khương Điềm chưa từng trải qua lớp học nghiệp vụ cảnh sát gì, đối với quy củ của bọn họ khi chấp pháp cũng không phải quá rõ ràng, cho nên cô rất lo lắng mình nói sai lời gì, sẽ mang đến phiền toái cho Lục Diễn.
"Chỉ cần không động thủ, cô muốn sao cũng được." Khi lời nói của Lục Diễn rơi xuống, cửa phòng làm việc của hiệu trưởng lại mở, Trương Bằng Phi mang theo một người phụ nữ trung niên tròn trịa hơi thấp đi vào.
"Hai vị cảnh quan, đây là dì quản lý ký túc xá của Diêm Tiểu Mân."
Người phụ nữ ngồi xuống, ngay từ đầu còn có chút co quắp, nhưng sau khi hàn huyên hai câu liền mở máy hát: "Nhà Diêm Tiểu Mân ở ngay gần đây, theo lý thuyết thì không cần thiết trọ lại trường, nhưng mẹ kế của con bé vẫn mang nó đến trường học. Con bé này thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, cười rộ lên cũng rất xinh đẹp, ngay từ đầu tôi cứ cho rằng con bé hẳn là một người rất dễ ở chung. Nhưng mà... sau khi con bé vào ở ký túc xá, thì cái ký túc xá đó liền bắt đầu thường xuyên ầm ĩ, cơ hồ mỗi nữ sinh đều từng bị con bé đánh một trận nữ. Con bé còn luôn miệng không thừa nhận, mỗi lần đều chỉ biết khóc, mấy đứa bị đánh còn không khóc thảm như nó. Sau này ấy hả? Sau này con bé thường xuyên cả đêm không về ngủ, mỗi lần đi đều nói với tôi là đi về nhà, có mà... Sau khi con bé chết tôi mới nghe nói nha, con bé đi theo bạn trai ngủ qua đêm đó."
Sau khi quản lý ký túc xá đi thì đến phiên giáo viên Vật Lý, giáo viên Giáo Dục, giáo viên Lịch Sử cũng tuần tự đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, mặt mày của bọn họ đều thực tươi sáng.
Ngay từ đầu, Diêm Tiểu Mân trong mắt bọn họ là đặc biệt tốt; vừa nhu thuận lại siêng năng học tập, thành tích cũng tàm tạm, nhưng không biết từ khi nào đó, cô gái ngoan ngoãn đột nhiên liền biến thành một đứa học sinh cá biệt, lên lớp ngủ, không tôn kính thầy cô, mỗi ngày đều đánh nhau gây họa.
Người cuối cùng bước vào là giáo viên chủ nhiệm của Diêm Tiểu Mân, một người phụ nữ trung niên tóc ngắn chỉnh tề mặc tây trang.
"Các người vì cái gì muốn hỏi chuyện của Diêm Tiểu Mân vậy? Là cha mẹ của nó lại bắt đầu náo loạn?" Chủ nhiệm lớp sau khi ngồi xuống, chân bắt chéo nhếch lên, vẻ mặt khinh miệt nói, "Lừa gạt trường học hơn hai trăm vạn, bọn họ còn chưa thấy đủ sao? Cả ngày gây rối cũng coi như xong đi, còn dám đi báo cảnh sát?"
"Hứa lão sư, có thể nói cho chúng tôi về chuyện của Diêm Tiểu Mân không?" Mặt Lục Diễn không chút thay đổi hỏi.
Chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua hắn, khuôn mặt xinh đẹp luôn luôn dễ dàng lấy được lòng người, sắc mặt Hứa lão sư nhờ khuôn mặt điển trai của Lục Diễn nhất thời tốt hơn nhiều.
"Chuyện của con bé đó tôi có thể nói đến ba ngày ba đêm." Chủ nhiệm lớp ôm cánh tay, "Tổng kết một câu, Diêm Tiểu Mân là một đứa con gái không biết xấu hổ, không có tự ái, nó có kết cục như vậy tôi cảm thấy rất bình thường."
"Cô bé đã làm gì mà bà lại dùng những ngôn từ tàn nhẫn vậy để đánh giá một người đã chết?" Khương Điềm lạnh giọng hỏi.
Đây chính là thầy cô giáo hoà ái trong lời Tiểu Mân nói sao? Không khác mấy bà hàng tôm hàng cá chanh chua ngoài chợ bao nhiêu.
"Nó làm cái gì?" Chủ nhiệm lớp cười lạnh một tiếng, "Quyến rũ nam sinh trong trường học, cha mẹ người ta đều tìm tới cửa..."
"Theo như tôi được biết, là nam sinh kia chủ động theo đuổi Diêm Tiểu Mân, Diêm Tiểu Mân từng cự tuyệt, sao đến trong miệng của ngài lại thành cô bé quyến rũ bạn nam sinh đó rồi?" Khương Điềm khí thế bức người hỏi.
Chủ nhiệm lớp tựa hồ không nghĩ đến Khương Điềm sẽ nói ra chuyện như vậy, thanh âm của bà ta cao hơn một ít: "Lạt mềm buộc chặt, cảnh quan không biết sao? Nó cả ngày chơi chung với cả đám nam sinh kia, nhìn đâu ra cái bộ dáng cự tuyệt người?"
"Thân là chủ nhiệm lớp của Diêm Tiểu Mân, tôi cảm thấy ngài có thành kiến rất lớn với cô bé." Khương Điềm cố gắng hết sức loại bỏ những lời thô tục hiện lên trong đầu của mình, "Ta có lý do hoài nghi tính chân thật trong lời khai của ngài."
"Vậy sao cô không hỏi xem nó đã làm gì với tôi? Cô có biết tóc của tôi sao lại như thế này không?" Cảm xúc của chủ nhiệm lớp dần dần bắt đầu kích động, thanh âm cũng theo đó leo lên càng cao, "Tôi đây vốn là tóc dài ngang eo nhé, nó đem dầu gội của tôi đổi thành nhựa cao su, tôi nuôi tóc nhiều năm như vậy liền mất trắng!"
Khương Điềm nhíu mi, Tiểu Mân sao có thể làm những chuyện như vậy chứ?
"Còn nữa, nó còn đầu độc chết chó nhà tôi, Tiểu Tiểu tôi nuôi đã mười ba năm, vốn có thể thọ đến cuối đời, nhưng con nhỏ đó muốn trả thù tôi lúc trên lớp kêu đích danh nó lên phê bình, nên mới hạ độc giết chết chó tôi nuôi!"
"Làm sao ngài xác định là cô bé làm?" Lục Diễn hỏi.
"Nó chính miệng thừa nhận, hơn nữa còn có rất nhiều người đều thấy!" Chủ nhiệm lớp càng nói càng kích động, "Các người cho rằng chỉ là như vậy thì hết sao? Nó bỏ chuột chết vào trong hộp cơm hộp của tôi, còn dùng băng vệ sinh đã sử dụng kẹp vào trong giáo án của thôi, còn đem file giáo trình dạy học power point của tôi đổi thành phim người lớn!!!"
"Chuyện đó không có khả năng!" Khương Điềm đứng lên, "Với tính cách của Diêm Tiểu Mân, không thể làm chuyện này."
Có coi như vì đi đến một hoàn cảnh mới, tính cách mới sinh ra một ít thay đổi, hoặc là thời kỳ dậy thì phản nghịch đi nữa, nhưng bản tính của một người vẫn còn ở đó, không thể nào chỉ trong mấy tháng, liền hoàn toàn biến thành một người khác.
Huống hồ khoảng thời gian đó, Tiểu Mân vẫn còn nói chuyện điện thoại với cô mà... Nếu con bé thật sự biến thành người như chủ nhiệm lớp nói vậy, sẽ không nói ra những lời trái ngược với sự thật để trấn an cô rồi!
"Sao lại không có khả năng? Những thứ này đều là do tôi tự mình trải qua, người cũng đã chết, tôi có cần thiết phải bịa thêm chuyện không." Chủ nhiệm lớp dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn Khương Điềm, "Cô thật sự là cảnh sát sao? Sao tôi lại cảm giác cô là người có quen biết Diêm Tiểu Mân? Cô là do cha mẹ của nó tìm đến đây đúng không?"
Khương Điềm oán giận quăng giấy chứng nhận của mình đến trước mặt chủ nhiệm lớp, tuy rằng không phải thẻ ngành cảnh quan, nhưng mà cũng là giấy xác nhận cố vấn đặc biệt do thị cục cấp, chủ nhiệm lớp nhìn kỹ một chút, thần sắc mới chậm rãi khôi phục bình thường, sau đó bà ta thở dài một hơi: "Khương cố vấn, xin cô thứ lỗi, tôi thật là bị cha mẹ Diêm Tiểu Mân làm cho ám ảnh luôn."
"Bọn họ làm sao?" Khương Điềm nhíu mi hỏi.
"Đôi vợ chồng này phát rồ!" Chủ nhiệm lớp mặt mày hung ác nói, "Luôn dùng cái chết của Diêm Tiểu Mân để uy hiếp tôi, uy hiếp trường học, đám phụ huynh này muốn kiếm được lợi ích từ trường nên thường xuyên đến, mà phụ huynh của đứa nhỏ kia cũng muốn đến, không cho gặp liền oanh tạc điện thoại, tôi đây sắp phiền chết rồi!"
Khương Điềm cùng Lục Diễn hai mặt nhìn nhau.
"Bọn họ đại khái là muốn dựa vào Diêm Tiểu Mân làm giàu chứ gì? Khi còn sống đã kiếm được một số lớn, chết lại được một số lớn, Diêm Tiểu Mân đã chết hơn một năm, bọn họ còn muốn nó nàng đến thu hoạch thêm ích lợi!" Chủ nhiệm lớp đầy mặt khinh miệt, "Con cái mà cha mẹ như vậy dạy dỗ ra, tôi cũng cảm thấy không có gì bất ngờ."
Dừng lại một chút, bà ta nhìn Khương Điềm, hạ giọng nói: "Nói thực ra, có một khoảng thời gian tôi rất hoài nghi Diêm Tiểu Mân đến cùng có phải tự mình muốn nhảy lầu hay không. Với tính cách ác liệt của nó như vậy, không có khả năng chỉ vì một nam nhân liền đi nhảy lầu, nói không chừng đây chính là nó với ba mẹ nó đã thương lượng với nhau, dùng cái chết này hung hăng lừa một số tiền lớn, nuôi sống đứa em trai kia của nó!"
"Khi còn sống kiếm được một số lớn?" Khương Điềm nhạy bén bắt được trong điểm trong cả câu chuyện mà chủ nhiệm lớp vừa rồi hung hăng xả ra, "Hai vợ chồng Diêm Châu còn lợi dụng Diêm Tiểu Mân lừa gạt ai nữa?"
Chủ nhiệm lớp ngẩn ra, thần sắc nhất thời bối rối, bà ta tránh ánh mắt truy hỏi của Khương Điềm, rõ ràng là mới vừa rồi nói lỡ miệng.
"Cũng không có gì, chỉ là học sinh đánh nhau, Diêm Tiểu Mân bị thương, hai người này liền công phu sư tử ngoạm lừa phụ huynh đối phương." Dừng một lát, chủ nhiệm lớp cường điệu thêm một câu, "Phụ huynh nhà bên kia rất có tiền, năm trước còn đạt thành tích xí nghiệp mười tốt, bọn họ hẳn là biết chuyện đó nên mới kiếm cớ gạt một đống tiền."
"Đánh nhau với ai?" Lục Diễn hỏi.
"Học sinh kia đã chuyển trường, hơn nữa dựa theo quy tắc, chúng tôi không thể tùy thích lộ ra thông tin của học sinh." Chủ nhiệm lớp cười cười xin lỗi, "Vậy các người còn chuyện khác muốn hỏi không? Nếu như không còn thì tôi đi trước, chốc lát nữa tôi còn có lớp."
Học?
Ánh mắt Khương Điềm âm trầm, chủ nhiệm lớp này biết mình đang nói cái gì không? Chiều hôm nay toàn bộ trường học đã nghỉ hết, cả trường chẳng còn một học sinh nào, bà ta muốn lên lớp dạy cho ai chứ?
Đang lúc cô đang còn nghi ngờ, Lục Diễn mở miệng trước: "Cám ơn ngài đã phối hợp, đây là danh thiếp của tổ điều tra chúng tôi, sau này nếu ngài nhớ tới cái gì, có thể gọi đến số điện thoại trên đây để liên hệ chúng tôi."
"Được, được!". Chủ nhiệm lớp hốt hoảng nhận danh thiếp, lúc xoay người đi còn không cẩn thận đụng phải cạnh bàn.
"Lục Cảnh Quan..." Khương Điềm không hiểu nhìn về phía Lục Diễn.
Lục Diễn giơ ngón tay chỉ ra chỗ trên trần nhà đối diện với sô pha, Khương Điềm nhìn qua, liền nhìn một cái máy ghi hình nhắm ngay bọn họ.
"Hỏi đi hỏi lại thế nào cũng sẽ bị vị hiệu trưởng kia chạy vào ngăn trở như ban nãy mà thôi." Lục Diễn một lần nữa ngồi xuống, "Nhưng mà... biểu hiện vừa rồi của bà ta đã đủ để thuyết