Khúc dương cầm đó chính là đoạn nhạc mà bà ngoại Diêm Tiểu Mân viết cho cô bé, tên là "ánh trăng đêm hè", Diêm Tiểu Mân đã dựa vào khúc nhạc này, đoạt được giải quán quân trong kỳ thi quốc tế đầu tiên cũng là duy nhất của cuộc đời mình.
Khi Khương Điềm chạy xuống lầu, Lục Diễn, Mã Hầu cùng Ninh Tiểu Dương đang tăng ca phân tích quỹ tích hành động của Diêm Tiểu Mân, muốn thông qua cái phương thức này tìm ra người thần bí kia.
"Tiểu Điềm, đói quá nên thức rồi hả?" Mã Hầu ngẩng đầu nhìn Khương Điềm, đôi mắt đỏ bừng hơi nhíu lại.
"Tiểu Mân cho tôi gợi ý." Khương Điềm thở phì phò, "Thật ra ngay từ đầu em ấy đến tìm tôi, thì đã không phải vì bản thân, cô bé muốn tôi tìm ra người đàn muốn giúp con bé báo thù kia, sau đó ngăn cản hắn!"
"Thẻ đen còn có loại thao tác này sao?" Mã Hầu chưa bao giờ nghe thấy.
Ninh Tiểu Dương thì vẻ mặt không tín nhiệm Khương Điềm: "Bình thường, người mới đều sẽ bị áp lực tinh thần quá độ, do đó có thể đọc trong mơ mấy chuyện gợi ý linh tinh gì đó, trên thực tế, hơn phân nửa là do ý thức của mình thôi."
"Cái gợi ý gì?" Lục Diễn nhíu mi hỏi.
"Sáu năm trước, Tiểu Mân có giành được giải vàng trong một cuộc thi dương cầm quốc tế ở Châu Âu, mọi người có thể giúp tôi tìm xem có video nào ghi lại cuộc thi đó không?" Khương Điềm hỏi.
Mã Hầu rất nhanh lục trên mạng tìm được video tư liệu lúc đó.
Khương Điềm nhìn trên màn ảnh, cô bé mặc bộ váy dài màu trắng, ưu nhã khảy đàn đàn dương cầm, máu trong người phảng phất như muốn ngưng lại: "Khi Tiểu Mân tới tìm tôi, đã mặc bộ váy này, ở trong mộng cũng để cho tôi nghe đầu khúc này, có lẽ cô bé muốn nói cho tôi biết, cô bé và cái người kia đã quen biết nhau hoặc là cùng xuất hiện trong cuộc thi đấu này?"
"Tiểu Dương, đi tìm một chút, tìm danh sách những người năm đó tham gia cuộc thi này." Lục Diễn trầm mặc một lát, sau đó nói với Ninh Tiểu Dương.
"Lục ca, anh thật sự tin cô ta nói a?" Ninh Tiểu Dương kéo Lục Diễn đến một bên, hạ thấp giọng hỏi, "Tôi thấy cô ta chính là quan tâm quá hoá loạn, suy nghĩ quá nhiều, quy tắc thẻ đen từ cổ chí kim đều là cố định, làm sao cái quy tắc đó đến chỗ cô ta lại không còn hiệu quả?
Lục Diễn nhìn về phía màn đêm đen nhánh bên ngoài cửa sổ: "Tôi nên sớm nghĩ đến, cái quy tắc này... vốn dĩ không có hiệu quả đối với cô ấy."
"Hả?" Ninh Tiểu Dương không hiểu ra sao.
Lục Diễn thu ánh mắt, nhìn hắn một cái: "Làm việc nhanh nhẹn lên một chút, sao lại nhiều lời như vậy? Mau đi đi."
Ninh Tiểu Dương chậc chậc lưỡi, lầu bà lầu bầu đi.
"Tiểu Điềm, hiện tại anh đây thật không dám tới gần cô." Mã Hầu lúc này đang ngồi chọc Khương Điềm.
Khương Điềm ngơ ngác nhìn hắn: "Vì sao?"
"Anh đây cuối cùng cảm thấy cô có một lực lượng thần bí nào đó." Mã Hầu bĩu môi, vẻ mặt ra vẻ ông cụ non, nghiêng đầu, "Nói thực đi, có phải cô chính là đại lão ẩn hình nào đó hay không a?"
Khương Điềm cũng không biết nên khóc hay nên cười: "Mã Cảnh Quan, anh đừng đùa, có đại lão nào thảm như tôi, vô dụng như tôi vậy sao? Ai cũng bảo hộ không được, ngay cả gợi ý của Tiểu Mân sau khi lâm chung cũng không nghĩ ra, nửa ngày mới hiểu được ý của em ấy, không chỉ không tìm được người kia, còn để cho hắn giết hết năm mạng người ngay dưới mí mắt tôi."
Dừng lại một chút, Khương Điềm thở dài một hơi: "Tiểu Mân đại khái là không muốn để hắn giết người đúng không?"
"Cái này làm sao trách cô được, quy tắc thẻ đen vẫn luôn luôn không đổi, ai biết lần này lại nghịch quy tắc vậy?" Mã Hầu an ủi, "Cô có đói bụng không, tôi định đi nấu mì tôm, thuận tiện cũng nấu một chén cho cô nha?"
"Ăn mì tôm gì?" Lục Diễn đi tới, lạnh buốt thoáng nhìn qua Mã Hầu.
"Không phải chứ Lục ca, anh có còn thuộc nhân loại hay không a? Hơn bốn giờ sáng luôn rồi, tôi sau khi năm giờ chiều tới giờ một ngụm đồ ăn cũng chưa có, giờ mì tôm cũng không cho ăn?" Mã Hầu tức giận hỏi.
"Gọi bữa khuya đi, một lát sẽ đưa tới." Lục Diễn ngồi xuống đối diện với Khương Điềm.
"Hắc hắc, có tiểu Điềm ở đây thật là tốt; Lục ca không nỡ để cô ăn mì tôm, tôi cũng có thể hưởng phúc theo." Mã Hầu kích động, vỗ vỗ cái bụng lép kẹp.
Khương Điềm đỏ mặt lên, sau đó nhỏ giọng nói với Mã Hầu: "Mã Cảnh Quan, đừng có đùa như vậy nữa, không tốt đâu."
Chung quy Lục Diễn đã có người thích mà.
"Ai nha, tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta lại xấu hổ!!" Mã Hầu ha ha cười lên.
"Xem cái camera theo dõi của cậu đi!" Lục Diễn cầm lấy trái táo trên bàn ném qua phía hắn, Mã Hầu cười tủm tỉm chụp được, mở miệng liền cắn một cái hơn phân nửa, sau đó xoay xoay ghế dựa, quay lại đến trước màn hình, "Diêm Tiểu Mân thực ngoan nha, nghỉ hè không phải đi làm công ở tiệm đồ uống thì đến thư viện đọc sách, người gặp mặt nhiều nhất chính là Lam Bối Bối. Lúc đi học càng chăm chỉ, một đường chỉ có ba điểm dừng chân, trường học, ký túc xá, nghỉ về nhà..."
"Tôi cũng muốn xem xem." Vừa mới bị Mã Hầu chọc ghẹo, lại ngồi đối mặt với Lục Diễn như vậy, Khương Điềm cảm thấy có chút không được tự nhiên, kết quả là tìm cớ chạy tới bên người Mã Hầu.
Trước mặt Mã Hầu là ba màn hình máy tính, đang chiếu hình ảnh của những điểm thời gian khác biệt, Khương Điềm cẩn thận nhìn trái phải một chốc, giống như phát hiện cái gì, "Mã Cảnh Quan, học sinh này hình như đều có mặt trong cả ba video nhỉ?"
Khương Điềm dừng ba đoạn video ở ba thời điểm khác biệt lại, sau đó chỉ vào một nam sinh đứng cự ly rất xa nhìn theo Diêm Tiểu Mân, mà trong hai cái camera theo dõi còn lại, cũng phát hiện thân ảnh của nam sinh này trong cùng khung ảnh với Tiểu Mân.
"Ối mẹ ta ơi? Tiểu Điềm, mắt của cô là thiên tinh hoả nhãn gì vậy? Trong một đống học sinh đông như vậy mà cô cũng có thể nhận ra được? Nhiều học sinh như vậy, cô làm sao thấy được?" Ba đoạn video này đều là ghi hình của camera theo dõi ghi lại lúc giờ tan học của trường, trong biển học sinh mênh mông rộng lớn, lực chú ý của Mã Hầu vẫn luôn nằm trên người Diêm Tiểu Mân, xem xem cô bé có gặp người nào, hay bắt chuyện với người nào hay không.
"Thằng bé rất xinh mà ~" Khương Điềm không chút suy nghĩ liền trả lời, vóc dáng của nam sinh này thật cao, trong cả ba video đều không mặc cùng kiểu quần áo, nhưng tất cả đều rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mỗi lần đều mang theo một chiếc mũ lưỡi trai đen có hai chữ cái MK phía trước.
Mã Hầu: "..." Lý do này hắn thật đúng là hoàn toàn không thể nào phản bác.
Lục Diễn nghe được lời Khương Điềm nói cũng đứng dậy đi qua, đứng phía sau của cô: "Xem tiếp những đoạn video khác xem nam sinh này có xuất hiện cùng lúc với Tiểu Mân hay không."
Mã Hầu lập tức mở ra đoạn video khác, rất nhanh liền làm người kinh ngạc phát hiện, liên tục xem xét mười mấy video theo dõi, đều có thể nhận ra thân ảnh nam sinh đầu mang mũ lưỡi trai đen trong đám người.
Hoặc là đi phía trước Diêm Tiểu Mân, hoặc là đi theo phía sau Diêm Tiểu Mân, hoặc là đi ngược đường đối diện lại, hắn và Diêm Tiểu Mân ai nấy cũng đều mang tai nghe, hình như đang gọi điện thoại. Nếu không phải hai người này "trùng hợp" cùng xuất hiện trong nhiều đoạn video đến như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ rằng hai người mặt đối mặt đi lướt qua nhau không thèm chào hỏi này có quan hệ gì với nhau.
Sau một thời gian, ba người Khương Điềm lại bắt đầu điên cuồng tìm trong cùng khung hình.
Không hề ngoài ý muốn, cũng giống như mười mấy video đó, mỗi một đoạn video đều có nam sinh này tồn tại.
Khi Diêm Tiểu Mân làm công, hắn sẽ ngồi trong tiệm đồ ngọt đọc sách, khi Diêm Tiểu Mân ngồi trong thư viện, hắn cũng sẽ lặng lẽ ngồi trong một góc khác, khi Diêm Tiểu Mân chạy bộ trên bờ sông, đối diện đường cái cũng thấy bóng dáng của hắn.
Khương Điềm nhìn một ảnh lại một ảnh dừng lại trong những đoạn video, cẩn thận chụp lại từng ảnh. Một đêm trôi qua, ánh mặt trời sáng choang, Khương Điềm tựa lưng vào ghế dựa, xem xong đoạn video theo dõi cuối cùng, đó là lúc đêm hè nóng đổ lửa vào năm kia ở thành phố Thanh Dương, trên bờ sông, đầu người chen chúc nhau, pháo hoa ngũ sắc sặc sỡ nổ lên trên bầu trời đêm chói lọi.
Diêm Tiểu Mân đứng ở trong đám người, vẻ mặt vui vẻ ngửa đầu nhìn pháo hoa, ánh mắt của thiếu niên mang mũ lưỡi trai lướt qua biển người ồn ào, ôn nhu rơi vào trên người Diêm Tiểu Mân.
Khương Điềm gõ nút tiếp tục phát, chợt thấy thiếu niên kéo microphone tai nghe tới bên môi, như thể đang nói cái gì, Diêm Tiểu Mân lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua hướng của hắn, sau đó mím môi, vô cùng mất tự nhiên sờ soạng chóp mũi một chút, mỗi lần Diêm Tiểu Mân xấu hổ đều sẽ theo bản năng sờ sờ chóp mũi của mình.
Khương Điềm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, suy sụp ôm lấy mặt, trong lòng yên lặng cầu nguyện, nghìn vạn lần đừng là hắn, nghìn vạn lần đừng...
"Lục ca!" Lúc này, Ninh Tiểu Dương từ bên ngoài trở về, "Lần đó Diêm Tiểu Mân tham gia thi đấu là thuộc tổ thanh thiếu niên, tư liệu người dự thi đều ở trong này."
Năm ấy tổ thanh thiếu niên dự thi tổng cộng có 61 người, trên tư liệu còn mang theo ảnh chụp, Khương Điềm đứng sau lưng Lục Diễn, khẩn trương xem qua từng tấm, từng tấm một.
Không phải hắn.
Cái này cũng không phải hắn.
Còn không phải hắn.
Rốt cuộc lật đến tư liệu của Diêm Tiểu Mân, trên ảnh chụp, Diêm Tiểu Mân mặc áo đồng phục, thắt hai bím tóc nhỏ, bộ dáng tươi cười như trong trí nhớ của cô, rực rỡ lại xinh đẹp.
Còn một tư liệu cuối cùng, Lục Diễn lật tư liệu của Diêm Tiểu Mân qua, một tấm ảnh thiếu niên xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
Trong lòng Khương Điềm như có cái gì đó ba một tiếng, nứt ra, là hắn...
"Lâm Kiệt." Lục Diễn trầm giọng nói, "MK, chữ cái phía sau chính là chữ Kiệt."
Khương Điềm lập tức cả người nổi da gà, bởi vì cô vẫn cho rằng đây là nhãn hiệu của mũ thôi, cho nên... vì đây là tên viết tắt của hai người bọn họ, hắn mới lần nào cũng mang theo sao?
"Cái thằng bé này tôi đã từng gặp rồi." Ninh Tiểu Dương đột nhiên nói, "Khi án nhảy lầu đầu tiên diễn ra, tôi có đến trường học thăm hỏi, lúc đi ngang phòng đàn dương cầm phòng có gặp nó, khi đó tôi còn thấy hơi kỳ quái, trường học cũng nghỉ học rồi, sao nó lại còn ở chỗ nơi này chơi đàn dương cầm chứ, nó nói đây là trường học đặc biệt cho phép nó."
"Trung học Thị Nhất hôm nay cho đi học trở lại rồi." Mã Hầu trầm giọng nói.
"Mọi người rửa mặt một chút, ăn điểm tâm xong chúng ta đi trường Thị Nhất." Lục Diễn nhìn thoáng qua tư liệu của Lâm Kiệt, chậm rãi nói.
Trên đường, Mã Hầu lái xe, Ninh Tiểu Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lục Diễn cùng Khương Điềm ngồi ở ghế sau, so với không khí thảo luận ngất trời của hai gã phía trước, Khương Điềm cùng Lục Diễn thì lại một đường trầm mặc.
Khương Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là sáng sớm giờ cao điểm, mọi người khắp nơi qua lại như nước, cô giống như kẹt trong đám đông này, có thể nhìn thấy biết bao thân ảnh thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, như gần như xa.
Lục Diễn thì điều tra được rất nhiều tư liệu trên mạng về thiếu niên tên Lâm Kiệt này.
Hắn mang quốc tịch ngoại quốc, lớn lên tại Châu Âu, chỉ số thông minh cực cao, mười tuổi đã vào cửa câu lạc bộ điều tra, còn từng giúp cảnh sát địa phương phá được hai vụ án giết người liên hoàn. Bởi vì có bề ngoài rất điển trai, lại thông minh nên xã giao của hắn ở nước ngoài rất rộng rãi, thậm chí còn có cả câu lạc bộ fans hâm mộ.
Tra xét một vòng, nhưng ngược lại không thấy hắn có lý lịch gì dính tới tâm lý học.
Nhưng mà, người có chỉ số thông minh cao như vậy, muốn học cái mà học không được?
- ---
Sau khi đến trường trung học Thị Nhất, đi ra tiếp đãi vẫn là Trương Bằng Phi, trải qua mấy sự tình của vài ngày nay, vị thân sĩ nho nhã ban đầu ban đầu gặp mặt này đã hoàn toàn trở thành một ông chú trung niên thô kệch.
"Ninh Tiểu Dương, thấy không? Làm người thì tinh thần rất trọng yếu, chúng ta nói gì thì nói vẫn phải chú ý nga a ~" Mã Hầu đi ở phía sau, kề tai nói nhỏ với Ninh Tiểu Dương.
"Lão tử thanh xuân vĩnh bất bại, không cần ngươi quan tâm cái này." Ninh Tiểu Dương trợn trắng mắt.
Mã Hầu mất mặt, cũng không tiếp tục nói chuyện với Ninh Tiểu Dương.
"Lâm Kiệt? Các người tìm Lâm Kiệt làm cái gì? Đứa bé kia rất ngoan, sau khi chuyển trường lại đây, vẫn luôn đứng hạng nhất toàn trường của chúng ta mỗi năm, còn giúp trường học của chúng ta lấy vài danh hiệu quán quân nữa!" Trương Bằng Phi có chút kiêu ngạo.
"Chỉ là muốn tìm cậu ta trò chuyện một vài vấn đề, tìm hiểu cho rõ ràng một số tình huống." Lục Diễn hồi đáp.
Thần sắc Trương Bằng Phi có chút ngưng trọng: "Đừng nói thằng bé cũng có tên trên danh sách