Một cái bàn mạt chượt lật nghiêng trên mặt đất.
Mấy con số trôi nổi lơ lửng trong bóng đêm.
Bọt nước dày đặc.
Ba thứ này chính là tàn niệm tử vong của Tôn Thục Phương.
Lục Diễn nghe xong, lấy di động ra gọi điện thoại cho Mã Hầu.
Mã Hầu lâp tức bắt máy, không đợi Lục Diễn mở miệng nói chuyện, Mã Hầu liền diễn thật dày, giọng nói thảnh thốt hề hề hô hô: "Lục ca? Ngươi là Lục ca của ta sao? Ngươi bị nữ quỷ áo đỏ giam cầm ở trong xe rồi sao? Nữ ác linh, ngươi mau thả Lục ca của ta ra mau, muốn gì cứ đến chỗ ta đây này!"
Lục Diễn: "..."
Trong xe thực im lặng, thanh âm của Mã Hầu đặc biệt lớn, Khương Điềm nghe được đặc biệt rõ ràng, mặt lập tức liền đỏ lên.
"Thích ác linh đến như vậy, sau này ác linh ở thành phố Thanh Dương đều cho cậu bao trọn, có thích không?" Lục Diễn dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế, ánh mắt lơ đãng đảo qua vành tai đỏ rực của Khương Điềm.
Thật đáng yêu.
Trong lòng Lục Diễn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.
Đầu kia điện thoại liền yên tĩnh một chút, sau một lát liền có giọng nói vang lên, Mã Hầu đã lấy lại thái độ vô cùng nghiêm trang của mình: "Lục ca, xin hỏi có gì em có thể vì anh cống hiến hết sức lực?"
"Trong phòng bếp của quán Đại Phúc có một cái bàn mạt chược để dựa vào trong tường, cậu đi xem xem cái bàn đó có bị tổn hại gì không, chụp hình lại, nhiều góc một chút, sau đó gửi cho tôi."
"Dạ! Nô tài đi làm ngay." Mã Hầu cúp điện thoại, vô cùng đau đớn đánh miệng mình hai ba cái, vừa đánh còn vừa mắng, "Cho mày nhiều chuyện, cho mày nhiều chuyện nè!"
Sau một lát, Mã Hầu chụp hình bàn mạt chược, gửi đến.
Lục Diễn mở ra, trực tiếp đưa tới trước mặt Khương Điềm: "Cái bàn mạt chược ngã lăn dưới đất có phải là cái này không?"
"Đúng rồi! Cái bàn mạt chược mà tôi thấy nó có một góc bị gãy, dán băng dính thật dày, đúng là cái bàn mạt chược này không sai!" Trong ánh mắt Khương Điềm rốt cuộc có hào quang, chỉ vào ảnh chụp, gật đầu như giã tỏi.
Lục Diễn thu di động lại, nhanh chóng gửi tin trả lời cho Mã Hầu, đang muốn nói gì đó, liền nghe được một tiếng "ọt, ọt" thật dài.
Mặt Khương Điềm thật vất vả mới khôi phục huyết sắc lập tức lại trắng bệch ra, cô theo bản năng che bụng, vẻ mặt xấu hổ quẫn bách nhìn Lục Diễn: "À... Kẹt xe quá lâu, tôi hai bữa cơm còn chưa ăn..."
- -----
Món ruột khìa một một trong những đặc sản của Vũ An.
Ruột tươi đem rửa sạch, cắt khúc, dùng công thức bí mật ướp xong, thêm đậu Hà Lan, lại dùng giấy bạc bao lại, chậm rãi hầm với lửa nhỏ cho đến mềm, vô cùng ngon miệng. Lại luộc một bát mì sợi làm thủ công của địa phương, một thìa ruột già cắt khúc vừa mềm vừa thơm, lại một thìa đậu Hà Lan thấm nước sốt bùi bùi, bỏ thêm ít rau thơm, chấm với loại tương ớt đặc chế làm từ mười loại gia vị của địa phương, đứng từ rất xa chỉ cần nghe mùi thôi cũng đac thấy nước miếng trào ra một miệng rồi.
Cái băng ghế trước cửa tiệm mì hơi có chút cao, bàn lại hơi thấp, Lục Diễn tay dài chân dài ngồi hơi chật vật, Khương Điềm ngồi ở đối diện lại ôm một bát mì lớn đang sùm sụp ăn, vẻ mặt thỏa mãn như đang thưởng thức món sơn hào hải vị nào vậy, Lục Diễn thực sự hoài nghi, nếu không phải là vì có hắn đang ngồi ở đối diện, có khả năng chắc cô vừa ăn vừa khoa tay múa chân luôn.
Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua trong bát mì của cô. Sạp mì này là cô dắt hắn tới đây, vừa vào cửa đã gọi ngay một tô mì ruột khìa với chén đậu Hà Lan, Lục Diễn không ăn nội tạng cũng không ăn các chế phẩm từ đậu, một tô mì này đối với hắn mà nói, quả thực là đòn lấy mạng.
Nhưng mà... Khương Điềm lại ăn ngon lành đến như vậy, làm cho người ta rất muốn nếm một ngụm xem có phải thật sự là ăn ngon đến vậy không?
"Ăn ngon như vậy sao?" Lục Diễn nhíu mi hỏi.
"Ngon chứ!" Khương Điềm vẻ mặt thỏa mãn liên tục gật đầu, rất tự nhiên gắp một cục ruột khìa lên đưa tới trước mặt Lục Diễn, "Anh nếm thử một miếng đi, ăn không ngon đánh tôi!"
Lời vừa nói ra, cô đột nhiên ý thức được cái gì, nụ cười cứng đờ, nhìn thoáng qua miếng ruột khìa cũng liếc nhìn Lục Diễn đang sửng sốt, vội vàng kinh hoảng rụt tay về: "Ngại quá, ngại quá, tại tôi ăn vui quá, nên có chút vênh váo đắc ý."
Lục Diễn không nói chuyện, nhìn thoáng qua miếng ruột khìa Khương Điềm đưa tới bên miệng hắn, cảm thấy đặc biệt chói mắt.
"Chủ quán, cho một chén ruột khìa." Lục Diễn nhìn kia miếng ruột khìa kia, trong lòng đột nhiên lại nhảy lên một cơn bướng bỉnh cố chấp, hôm nay có thế nào hắn cũng phải ăn một ngụm ruột khìa mới được!
Khương Điềm im lìm cúi đầu đếm đậu Hà Lan, ảo não vô cùng, trong nháy mắt vừa rồi đâu phải mình quá đắc ý vênh váo, đó là đầu óc bị nước vào thì có! Nếu không sao lại tự nhiên đi đút một người đàn ông mới quen biết chưa được một tiếng đồng hồ?
Còn nhuần nhuyễn như vậy... Cứ như là từ trước giờ cô vẫn thường xuyên làm chuyện này vậy...
Nhưng mà cô bao nhiêu năm nay vẫn luôn là cẩu độc thân, chưa từng có bạn trai lần nào, vậy cái cảm giác nhuần nhuyễn quen thuộc đó từ đâu mà ra nhỉ?
Bị sinh ra một số ảo giác mà mình chưa bao giờ trải qua, có phải là một trong những tác dụng phụ mà cái thẻ bài đen đó mang đến không?
Không khí có chút vi diệu, Khương Điềm co lại thành một cục, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong lòng lại đau khổ nghĩ, huhu Lục cảnh quan à, ngài tuyệt đối đừng bao giờ hiểu lầm tôi có ý muốn quyến rũ ngài nha, tôi là một người dân lương thiện thật sự đó!
"Lục ca!" Ngay lúc Khương Điềm cảm giác mình sắp bị nghẹn chết, Mã Hầu với cái đầu bù xù cuồng loạn, nhanh chân chạy bổ vào. Vừa liếc mắt liền nghênh ngang đến ngồi ngay bên cạnh Lục Diễn, sau đó thân thiết nhìn Khương Điềm nói, "Ơ, em chính là em gái ác linh bị Lục ca bắt trở lại đấy à?"
"Chào ngài, tôi tên là Khương Điềm." Khương Điềm lễ phép chào hỏi.
"Hắn là Mã Hầu, đồng nghiệp của tôi, là Người Chấp Pháp nhận thẻ đen chính quy." Lục Diễn giới thiệu.
Mã Hầu mới vừa rồi còn cợt nhả, một giây sau liền vỗ bàn đứng lên: "Cô chính là người mới lọt vào đây nhờ quan hệ đấy à? Con nhóc kia, cô có biết mình gây ra bao nhiêu tại họa hay không? Bà mẹ già từ ái của anh đây bởi vì cô mà bây giờ đang ở nhà mài dao, sắp vác ra đường chém anh rồi. Nếu anh đây chết đi, cô chính là đao phủ!"
Khương Điềm sợ tới mức run run, sau đó ngồi thẳng lưng lên, vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi, tôi thật sự rất xin lỗi."
Có thể được chọn là Người Chấp Pháp, ai cũng phải vô cùng lớn gan, tính tình cũn không tốt. Trong giới còn có lời đồn, nếu như ngươi không cẩn thận đến gần ba vị Chấp Pháp cùng nhau ra cửa, vậy ngày hôm đó ngươi ít nhất sẽ tham dự hai lần ẩu đả đánh nhau.
Mã Hầu chuẩn bị sẵn sàng lời nói để nhục mạ đè chết người mới, lại không nghĩ đến nàng giơ khuôn mặt nhỏ nhắn với vành tai hồng hồng, chưa gì đã lập tức thành khẩn nói xin lỗi mình??
Loại thao tác nà, trước đây Mã Hầu chưa từng gặp, lời thô tục đến bên miệng, toàn bộ bị ngăn lại, cùng nhau tắc nghẽn cả cái khí thế muốn ăn người của hắn.
"Khụ khụ, không... Không sao, lần sau chú ý chút..." Khóe miệng Mã Hầu kéo ra một chút, lầm lũi cúi đầu ngồi xuống, sau đó đến gần tai Lục Diễn, cắn răng hỏi, "Lục ca, người đi cửa sau này cũng quá mềm yếu rồi? Anh xem, cô ta tay nhỏ chân nhỏ, em dùng một tay thôi cũng đủ bóp chết cô ta, anh tin không?"
"Ruột khìa nóng hổi tới đây!" Lúc này, ông chủ bưng tô ruột khìa tới trước mặt Lục Diễn.
Mã Hầu nghe mùi liền bắt đầu nuốt nước miếng, ông chủ vừa buông tô xuống, hắn quyết đoán kéo tới trước mặt, "Vẫn là Lục ca tốt với em nhất; biết em chưa ăn sáng, gọi sẵn cho em rồi này!"
Khương Điềm biết đây không phải là gọi cho Mã Hầu, vội vàng nhắc nhở: "Mã Cảnh Quan, đây là Lục Cảnh Quan gọi cho mình á."
"Thôi đi cô, Lục ca nhà ta không ăn nội tạng, hơn nữa lại dị ứng với chế phẩm từ đậu, anh ta làm sao ăn được món này?" Mã Hầu nói, cầm đũa lên, trộn trộn vài cái liền vung đũa ngấu nghiến ăn một ngụm, còn vừa ăn vừa lệ nóng doanh tròng nói với Lục Diễn, "Lục ca! Anh chắc là anh ruột của em rồi!Món này phải nói là quá ngon luôn!!!"
Lục Diễn lạnh buốt nhìn hắn, nghĩ, không thôi dứt khoát hai dao chặt con hàng này, đưa đi tế ác linh luôn cho rồi.
"Đúng rồi, cái bàn mạt chược kia là tàn niệm tử vong của ác linh hả?" Ăn hai ngụm, Mã Hầu hạ thấp giọng hỏi.
"Ừ." Khương Điềm đáp.
"Vậy cũng kết án được rồi! Tên treo cổ kia, Tôn Thục Phương, hai vợ chồng Lý Vũ, vừa đúng bốn người một bàn mạt chược, chắc chắn hơn phân nửa là cùng nhau chơi mạt chược rồi