Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1167


trước sau



"Đạo hữu yên tâm, công lao đã giết chết Yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ như lão dơi già này của đạo hữu, bản tọa chắc chắn sẽ báo cáo lên triều đình đúng như sự thật."
Triệu Thiên thấy hai người khen ngợi với vẻ mặt nhiệt tình, đôi mắt lập tức lóe sáng, sau đó vội vàng chắp tay, mỉm cười bảo.
"Đến lúc đó, triều đình trọng thưởng hậu hĩnh, không chừng sẽ còn có cả thần thông bất truyền và pháp bảo tuyệt thế nữa!"
"Thật sao?" Tô Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, nhìn ba người với vẻ mặt nghiềm ngẫm.
"Lẽ nào lần này ba vị tới đây để nói những lời này?"
"Ta thấy hình như không phải vậy?"
Tô Tiểu Bạch không đợi ba người này lên tiếng, mà cười nhạt rồi bảo.
Tia sáng trong đôi mắt hắn tản ra bốn phía, ba người Triệu Thiên cảm giác được ánh mắt của hắn, thậm chí còn cảm thấy trong ánh mắt này dường như mang theo suy nghĩ muốn xuyên thủng ba người họ ngay lập tức.
Ba người giống như chưa chuẩn bị bất cứ điều gì, thì đã bị Tô Tiểu Bạch nhìn thấu.

Điều này khiến trong lòng bọn họ ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn.
"Triệu thành chủ, ba người các ngươi đã sớm phát hiện ra Thị Huyết Ma Bức lẻn vào trong thành Kiến Dương, sau đó lại tới gần Tiên Huệ Đức này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của ba người, Tô Tiểu Bạch thản nhiên bảo: "Nguyên nhân là vì ba người các ngươi muốn nhìn thấy Thị Huyết Ma Bức này ra tay với ta, nên mới lén lút quan sát trận chiến, cho đến khi Thị Huyết Ma Bức chết trong tay ta, lúc này các ngươi mới xuất hiện."
"Ta nói không sai chứ?" Tô Tiểu Bạch nhìn về phía ba người với vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt của đám người Triệu Thiên có hơi khó coi, dự tính ban đầu của bọn họ chính là nghêu cò tranh đấu ngư ông đắc lợi, thừa nước đục thả câu, vớt được lợi ích lớn nhất.

Nhưng ai mà ngờ được lại bị Tô Tiểu Bạch này nhìn thấu chứ!
Nghĩ đến đây, trên gương mặt của Triệu Thiên lộ ra vẻ hung dữ, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn ta mở miệng bảo:
"Không sai, ba người chúng ta quả thực đã tới nơi này từ khi ấy, và nhìn thấy đạo hữu tự mình ra tay giết lão dơi già."
"Ồ?" Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì nhướn mày:
"Không biết loại hành động này của ba vị có nguyên do là gì nhỉ?"
"Đương nhiên là để giết ngươi rồi!"
Vương Đống thấy sự việc đã đến bước đường này, nếu chuyện đã sắp bị Tô Tiểu Bạch vạch trần, vậy thì tiên hạ thủ vi cường, nhân lúc hắn vẫn chưa ném tiên khí ra, thì đánh cho hắn trở tay không kịp trước!
Vừa dứt lời, một đường kiếm quang sắc bén đã vọt thẳng lên trời.

Đường kiếm quang này giống như ánh sao dày đặc, nổ ẩm ẩm trên đỉnh đầu của Tô Tiểu Bạch, mà kiếm quang với những đốm nhỏ chi chít đó, trong nháy mắt đã giáng xuống, ánh sao lan tỏa, sau đó hóa thành một dải ngân hà!
Trong dải ngân hà này đều là kiếm quang, kiếm ý sắc bén đâm thủng tầng mây, rồi đè thẳng xuống người Tô Tiểu Bạch!
"Còn không ra tay, cùng nhau đánh chết tiểu tử này, chia đều ba kiện tiên khí!"
Vương Đống vừa ra tay, vừa hét lớn một tiếng.
Tiếng hét này vang vọng không ngừng trên bầu trời yên tĩnh của thành Kiến Dương.
Giọng nói vừa mới dứt, Thiên Sơn lão nhân và Triệu Thiên cũng đồng thời ra tay!
Hai tay của Thiên Sơn lão nhân vung vẩy, một chiếc chuông đồng cổ xưa xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta, bề ngoài chuông đồng bao phủ một màu đồng xanh.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nó trông có vẻ vô cùng cổ xưa.

Mà ngay sau đó, chiếc chuông đồng này lại bao trùm những đường sương mù màu trắng, sương mù rất nặng, như thể nặng đến nghìn cân.
Thiên Sơn lão nhân ra sức lắc cái chuông đồng đó, sương mù vô tận không ngừng tràn ra, trực tiếp phủ về phía Tô Tiểu Bạch.
Sương mù đi qua nơi nào, không gian ở nơi đó phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, không chịu nổi sức nặng của nó.

Mà thủ đoạn của Triệu Thiên lại vô cùng đơn giản, chỉ thấy hắn ta ngửa tay, một thanh trường côn màu đen xuất hiện trong bàn tay hắn ta.

Trường côn sắc bén đến cực điểm, trên đó còn bùng lên những ngọn lửa màu đen.
Trên thanh trường côn lại có mấy chữ lớn.
Thí Thần côn!
Đây chính là một thanh trường côn đã nhiễm vô số máu tươi!
Triệu Thiên nắm chặt trường côn, gầm lên một tiếng giận dữ, hai cánh tay không ngừng dồn sức, rồi dùng tốc độ nhanh nhất, phi tới trước mặt Tô Tiểu Bạch một cách điên cuồng.
"Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi!"
Triệu Thiên tức giận quát một tiếng, hai tay cầm thương, trên mũi thương phun ra một ngọn lửa bùng cháy dữ dội!
Ngay sau đó, trường thương chọc thủng không gian một cách dễ dàng, đâm thẳng vào ngực của Tô Tiểu Bạch với tốc độ nhanh như tia chớp!
Mà lúc này, dải ngân hà được tạo thành từ kiếm ý trên bầu trời đó,

cũng đã ầm ầm giáng xuống!
Ở cách đó không xa, màn sương mù dày đặc và nặng nề đè ép không gian, vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, cũng bao phủ tới, vây lấy Tô Tiểu Bạch, như thể giáng một đòn sát thủ cuối cùng vậy!
Nguy cơ trùng trùng, cả ba người đều tung ra bản lĩnh, chắc chắn muốn giết chết Tô Tiểu Bạch ngay lập tức!
Đối diện với ba người khí thế dào dạt, Kha Sương ở trong lòng hắn hô lên một tiếng kinh hãi, lúc này, trong đôi mắt sáng ngời của nàng tràn đầy vẻ kinh hoàng!
Đây chính là ba người mạnh nhất trong thành Kiến Dương!
Ba vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ!
Loại thế trận phô trương như vậy, Kha Sương chưa từng thấy qua.

Nhưng hiện giờ, ba người này lại cùng ra tay, chỉ vì muốn đối phó với Tô Tiểu Bạch, muốn một đòn trực tiếp giết chết hắn.

Làm sao điều này có thể khiến nàng không hoảng hốt, không sợ hãi cho được.
Một bàn tay ấm áp chạm lên gương mặt của Kha Sương, rất đỗi dịu dàng và mềm mại.

Kha Sương hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay theo bản năng, chỉ nhìn thấy Tô Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, mỉm cười với vẻ mặt bình tĩnh, đang thản nhiên nhìn nàng.
"Không sao, không cần hoang mang, ta sẽ đưa nàng rời khỏi tòa thành trì này, đi tới Thanh Khâu gặp tỷ tỷ của nàng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Bạch thản nhiên mở miệng, không hề coi cục diện chắc chắn sẽ giết chết hắn trước mặt này, là chuyện to tát gì.
Đôi mắt đẹp của Kha Sương dại ra, nhìn về Tô Tiểu Bạch một cách ngơ ngác, nhưng nàng cũng không nghi ngờ hắn, mà ngây ngốc gật đầu.
"Tiểu tử thật ngông cuồng, ta xem ngươi còn chạy khỏi thành Kiến Dương này kiểu gì?"
Nghe vậy, Triệu Thiên tức tối, nổi giận quát với sắc mặt đỏ gay.

Trong nháy mắt, hắn ta đã vận toàn bộ linh lực, đột nhiên rót vào trong Thí Thần thương đó như mặt trời điên cuồng!
Thí Thần thương đâm tới với tốc độ còn nhanh hơn cả trước, ngọn lửa màu đen trên đó đốt cháy cả linh hồn!
Một khi bị thanh trường thương này đâm trúng, không những sẽ bị thương nặng, mà ngay cả linh hồn cũng bị ngọn lửa thần bí và quỷ dị này nướng cháy!
Trường thương nhanh như điện, thậm chí còn nhanh hơn cả dải ngân hà kiếm quang từ trời giáng xuống kia, phát sau mà đến trước, dẫn dầu phóng tới trước mặt Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch cười nhạt, thuận tay nhấn một cái, một đường kiếm mang màu vàng vọt ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Đôi mắt của Triệu Thiên trợn tròn, nhìn chằm chằm vào tia sáng màu vàng đó.
Kiếm ý sắc bén vọt ra từ trong kiếm quang màu vàng đó, trực tiếp bay về phía xa, rồi đột nhiên bùng phát, kiếm ý điên cuồng thậm chí còn khuấy đảo cả dải ngân hà từ trời giáng xuống!
"Đây là thanh tiên kiếm đó!”
Triệu Thiên lập tức nhận ra, đây là thanh tiên kiếm đã giết chết Thân Ngoại Hóa Thân của lão dơi già trước đó!
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt trường thương, rồi đâm mạnh tới, hướng thẳng về phía tia sáng màu vàng đó!
Tiếng nổ ầm ầm dữ dội vang lên, trong nháy mắt mũi thương và kiếm mang va chạm, một làn sóng dao động linh lực khủng khiếp tựa như sóng thần dữ dội, cuộn trào khắp bốn phương tám hướng!
Triệu Thiên nắm chặt Thí Thần thương bằng hai tay, chỉ cảm thấy trong nháy mắt va chạm với trường kiếm màu vàng đó, trên cán thương truyền tới một nguồn sức mạnh khủng khiếp, khiến hắn ta kinh hãi!
Trong lòng Triệu Thiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng thúc giục linh lực cuối cùng trong cơ thể, rót vào Thí Thần thương, muốn chống lại kiếm quang khủng khiếp này.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện