Mệnh lệnh của Tiêu Dương Hoa rất nhanh đã truyền tới tai của Đãng Ma cung, Ngự Kiếm môn và Thiên Hoa tông.
Chưởng môn nhân của ba đại tông môn lập tức tự phái đi một vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ bên mình.
Ba vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ này, đều là trưởng lão trong ba đại tông môn, có thực lực vô cùng mạnh mẽ, là sự tồn tại đã giẫm nửa bước vào Độ Kiếp đỉnh cấp.
Độ Kiếp hậu kỳ bình thường đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Ba người này đã sớm liên lạc xong, quyết định thời gian để tới thành Kiến Dương bắt tay vào điều tra chuyện này.
Nếu có giải quyết chuyện này, dựa theo tính cách của đương kim bệ hạ Tiêu Dương Hoa, chắc chắn sẽ ban thưởng cho mọi người!
Thậm chí, khi ba người hoàn thành và trở về bẩm báo lại chuyện này, mà trong thành Kiến Dương đó vẫn chưa chọn ra được ứng củ viên thành chủ, thì ba người bọn họ thậm chí có thể dựa vào công lao này, để tranh giành vị trí thành chủ.
Không chỉ ở phía bên hoàng thành, có Tiêu Dương Hoa phái ứng cử viên tới thành Kiến Dương đó.
Mà ở trong Hoài Dương vương phủ, Hoài Dương vương phi đang vừa khóc sướt mướt, vừa kể lể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vương gia, chàng phải phân xử giúp thần thiếp, cha của thần thiếp chết ở thành Kiến Dương, có người to gan lớn mật đã giết chết cha của thần thiếp, thần thiếp cầu xin vương gia hãy phân xử!"
Hoài Dương vương phi lớn lên xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, làn da trắng nõn, lúc này, đang phủ phục trên đầu gối của Hoài Dương vương, khóc nức nở.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa!"
Hoài Dương vương là một người đàn ông trung niên có cái bụng phệ.
Lúc này thấy Hoài Dương vương phi khóc lóc như vậy, trong lòng không nhịn được, vội vàng duỗi tay đỡ nàng ta dậy.
"Yên tâm đi, chuyện này bản vương chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ, dám giết nhạc phụ của bản vương, ta muốn xem kẻ nào đã ăn phải gan hùm mật gấu!"
"Thần thiếp biết mà, vương gia nhất định sẽ phân xử giúp thần thiếp, vương gia thương thần thiếp nhất."
Hoài Dương vương phi Cao Nhã bổ nhào vào trong lòng của Hoài Dương vương, nói một cách vô cùng uất ức.
"Yên tâm đi, bản vương sẽ phái người đi tới thành Kiến Dương ngay!"
Hoài Dương vương ôm Cao Nhã, bàn tay mập vỗ về sau lưng nàng ta, sau đó quát lớn một tiếng.
"Người đâu!"
"Có thuộc hạ.
Giọng nói vừa dứt, ngoài cửa đã có tùy tùng bước vào, quỳ trên mặt đất.
"Lập tức truyền lệnh xuống, kêu Thương Xuyên Tứ Hải Lý Cao Hiên, và Hoành Đao Tây Bắc Hùng Xúc Ma tới thành Kiến Dương, tìm ra hung thủ đã giết chết nhạc phụ của bản vương, mang đầu hắn ta trở về cho ta!"
Hoài Dương vương lập tức lạnh giọng phân phó.
"Thuộc hạ đã rõ!"
Người này tức khắc xoay người rời đi.
"Hiện giờ vương phi có thể yên tâm được rồi, Hùng Xúc Ma và Lý Cao Hiên đều là cường giả Độ Kiếp hậu kỳ, có hai người bọn họ ra tay, chắc chắn có thể mang đầu của tên hung thủ đó trở về!"
Sau đó, Hoài Dương vương mới ôm Cao Nhã, cười ha ha, bảo.
"Vương gia."
Đôi mắt của Cao Nhã sáng ngời, dựa vào ngực hắn ta.
"Ha ha!"
Hoài Dương vương lập tức bật cười ha ha.
Lúc này trong Thanh Khâu, Tô Tiểu Bạch vẫn chưa biết, Vĩnh quốc và Hoài Dương vương đã tự phái người của mình ra tay, tới thành Kiến Dương, mục đích chính là cái đầu của hắn!
Hắn nắm tay của Kha Sương, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, cất bước đi xuyên qua đại trận ở trước mặt đó.
Quầng sáng trong suốt dường như hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra được hắn, mà không hề gây bất cứ trở ngại nào, dẫn theo cả Kha Sương cũng bước vào trong theo.
Kha Sương mang vẻ mặt mơ hồ và ngạc nhiên, liếc mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không dám tin mình đã xuyên qua đại trận!
Nàng vội vàng quay người, duỗi tay chạm vào, nơi đó vẫn có quầng sáng trong suốt tồn tại như cũ.
Sau đó, nàng hô lên một tiếng kinh ngạc, nhìn Tô Tiểu Bạch với vẻ mặt tò mò muốn biết.
"Tướng công, chàng đã làm thế nào vậy?"
"Đại trận này không có một chút tác dụng gì cả sao, chúng ta cứ tiến vào như vậy hả?"
"Thế này quá khó tin rồi!"
Kha Sương liên lục hô lên kinh ngạc, Tô Tiểu Bạch thì lại mỉm cười, không hề coi đây là chuyện to tát gì.
"Rất đơn giản thôi, chỉ cần nàng có thể đạt đến cảnh giới của ta, thì cũng có thể dễ dàng xuyên qua loại pháp trận cấp thấp này."
Phía sau vẫn còn một câu chưa nói, đó chính là trên thế giới này, bất cứ trận pháp nào ở trước Mặt Tô Tiểu Bạch đều là thùng rỗng kêu to, không có lấy một chút tác dụng nào.
"Ôi, vậy ta cũng phải đạt đến loại cảnh giới này của Tiểu Bạch ca ca mới được!"
Đôi mắt của Kha Sương tỏa sáng, hô lên một tiếng ngạc nhiên: "Nếu như vậy, vậy chẳng phải là trời đất bao la, sẽ không người nào có thể làm khó được ta rồi sao!!"
"Không sai,