Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1180


trước sau



Bầu trời trong xanh, ngàn dặm không có một gợn mây.

Dưới bầu trời màu xanh, một đường lưu quang màu vàng đang bay đi với tốc độ cực nhanh.

Rất nhanh đường lưu quang này đã dừng lại trong một khu rừng rậm trên không, phía trước không xa chính là một thác nước cực lớn.
"Đây là nơi ta và tỷ tỷ nàng đã gặp nhau, khi đó nàng ấy đang bị yêu quái ở Vạn Yêu sơn đuổi giết." Một giọng nói sang sảng và lạnh lùng vang lên.
"Là tướng công đã cứu tỷ tỷ, ta biết!" Lại một giọng nữ trong trẻo động lòng người khác phát ra.
Hai bóng người đáp xuống khu rừng.
"Chỉ có nàng thông minh, cái gì cũng biết."
Tô Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, ôm Kha Sương với dung mạo tú lệ, dáng người tuyệt đẹp, làn da trắng nõn trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người tiến về phía trước, thẳng cho đến khi đi tới bên cạnh thác nước đó.
"Nơi này...!cách Thanh Khâu ngược lại cũng không xa...!Thiết nghĩ nếu tỷ tỷ đã rời khỏi nơi này, e rằng chẳng mấy chốc đã có thể trở về Thanh Khâu, cắt đuôi những yêu quái truy đuổi đó!"
Kha Sương liếc mắt nhìn thác nước, rồi lại xoay người, nhìn về một phía nào đó xa xăm, trầm ngâm bảo.
"Tỷ tỷ nàng chắc hẳn không xảy ra vấn đề gì lớn, ít nhất cũng không bị Vạn Yêu sơn bắt đi."
Tô Tiểu Bạch cũng tiến lên, gật đầu bảo.
Nếu Kha Tuyết bị yêu quái ở Vạn Yêu sơn bắt đi, e rằng Hồ tộc Thanh Khâu chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy, mà sẽ trực tiếp nổ ra một trận đại chiến với yêu quái ở Vạn Yêu sơn rồi!
Hiện giờ đôi bên bình tĩnh như vậy, một là Kha Tuyết đã trở về Thanh Khâu, hai chính là hai bên đều đang nghẹn một cục tức, muốn một giáng một đòn thật mạnh, cho dù không thể nhổ cỏ tận gốc đối phương, thì cũng phải khiến đối phương bị thương nặng, khiến họ trong vòng trăm năm, không có thực lực để gây loạn nữa!
Tuy rằng Kha Sương không thể nhìn xa được như vậy, nhưng vẫn có thể đoán ra được tỷ tỷ đã trở về Thanh Khâu.
Lúc này, nàng xoay người lại, ôm cánh tay của Tô Tiểu Bạch một cách hưng phấn và vui vẻ.
"Tướng công, chúng ta cũng mau về Thanh Khâu thôi, ta muốn cho tỷ tỷ từ từ nhìn thấy ta đã biết biến hình trước tỷ ấy một bước!"
Trong lúc nói chuyện, Kha Sương còn có chút đắc ý.
"Được, không thành vấn đề!"
Tô Tiểu Bạch thấy thế, lập tức vừa cười vừa gật đầu đáp.
"Ôm chắc, chúng ta xuất phát thôi!"
Nghe vậy, Kha Sương vội vàng đi lên, ôm chặt cánh tay của Tô Tiểu Bạch, cả người dán sát lên người hắn.
Sau đó, Tô Tiểu Bạch giậm hai chân xuống, mang theo Kha sương hóa thành một đường lưu quang, bay về phía trước.
Mà lúc này, trên đỉnh Vạn Yêu sơn, trong một hang động sâu thẳm và u ám, có ba bóng người tản ra uy áp khiếp người đang ngồi trên ghế đá, ẩn náu trong bóng tối.
"Tình hình thế nào rồi, lão dơi già vẫn chưa trở về từ thành Kiến Dương sao?"
Trong hang động yên tĩnh, như thể từ thời thượng cổ đã luôn yên tĩnh như vậy, lại càng giống như sẽ mãi luôn yên tĩnh như vậy, nhưng ngay sau đó, một giọng nói bình tĩnh và khàn khàn vang lên.
"Không có bất cứ tin tức gì của lão dơi già cả, các huynh đệ của ta truyền tin về, nói ở thành Kiến Dương có trận đại chiến, có lão dơi già Thị Huyết Ma Bức, cũng có cả kiếm quang ngút trời và ngọn núi ngũ sắc khổng lồ nữa!"
Lại một bóng người ẩn nấp trong bóng tối mở miệng nói.

"Là lão dơi già đang ra tay đó, nhưng xem ra chắc hẳn đã bị ba vị nhân loại Độ Kiếp ở thành Kiến Dương đó chặn rồi, chỉ là không biết lão dơi già có đắc thủ hay không, có bắt được con tiểu hồ ly ở Thanh Khâu đó hay không?"
Một bóng người cuối cùng nghe vậy cũng gật đầu, sau đó nói với vẻ đăm chiêu.
"Cho dù lão dơi già bắt được con tiểu hồ ly Thanh Khâu, cũng chắc chắn sẽ trở về Vạn Yêu sơn!"
Một bóng người ngồi ở phía cao nhất trong số đó đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng mở miệng bảo.
"Đắc tội với

ba vị Độ Kiếp hậu kỳ ở thành Kiến Dương, lại còn đắc tội với Thanh Khâu, lão không trở về Vạn Yêu sơn, thì sẽ bị vây công tứ phía, không thể sống sót được!"
Hai người khác nghe vậy cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt đồng tình.
Không muốn xung quanh đều là địch, lão dơi già chỉ có thể trở về Vạn Yêu sơn!
"Đợi chút đi, chắc chẳng bao lâu nữa thì lão dơi già sẽ về thôi." Có người mở miệng.
Giọng nói vừa dứt, trong hang động lại một lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào, như thể vẫn luôn yên tĩnh như vậy.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài bao lâu, bên ngoài hang động truyền tới một tràng tiếng bước chân ồn ào, chỉ nhìn thấy một yêu quái đầu báo thân người, bước chân vội vàng đi vào.
"Đại vương, đại vương, xảy ra chuyện lớn không hay rồi!"
Yêu quái này vừa xông vào trong hang dộng, đã kêu lớn lên đầy kinh hoàng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ba đôi mắt lập tức nhìn lên người yêu quái đầu báo đó.
Yêu quái đầu báo này lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Là...!là Thị Huyết Ma Bức lão tổ...!tượng đá của Thị Huyết Ma Bức lão tổ...!nát rồi!"
Yêu quái đầu báo nghe vậy, cả người run lên, lắp ba lắp bắp đáp trong sự hoang mang đến cực điểm.
"Cái gì?"
Giọng nói vừa dứt, đã nhìn thấy ba Yêu vương Độ Kiếp cũng chính là ba đại lão tổ của Vạn Yêu sơn đồng thời đứng bật dậy, hô lên kinh hãi!
"Sao có thể như vậy được? Lão dơi già lại chết ở thành Kiến Dương sao?"
"Không thể nào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người lớn tiếng, đều không dám tin vào chuyện này, sau đó cả ba vội vàng hóa thành một luồng gió yêu ma, xông ra khỏi hang động, lao thẳng đến đại điện được canh chừng ở trung tâm đỉnh núi đó!
Soạt!
Ba bóng người rất nhanh đã đáp xuống đại diện, chỉ thấy trong số đó, có một người có vóc người to lớn, làn da toàn thân đen sì, bàn tay to lớn, đôi mắt giống như chuông đồng.

Người ở chính giữa thì lại cả người tản ra khí tức lạnh lùng, trong ba con mắt không ngừng lóe lên tia sáng.

Mà người ở bên phải thì lại là một người đàn ông có dáng người cực kỳ thấp bé, nhưng lại tản ra uy áp khủng khiếp.
Ba người này đồng thời nhìn vào trung tâm của đại điện, nơi đó thờ phụng bốn bức tượng, không biết được tạo thành từ chất liệu gì.

Ba bức tượng trong số đó vừa vặn có dung mạo và khí tức hoàn toàn tương đồng vứi ba người này, như thể là một bọn họ khác, đang đứng ở trong đại điện và được thờ phụng.
Nhưng lúc này, ánh mắt của ba người không đặt lên trên ba bức tượng đó, là đều đồng loạt nhìn về phía pho tượng còn lại, thứ đã hoàn toàn vỡ nát, ngã trên mặt đất, chỉ còn sót lại một đống đá vụn.

Từ những mảnh đá vụn không trọn vẹn vẫn có thể nhìn ra đó chính là một pho tượng con dơi khổng lồ!
"Ặc! Đã xảy ra chuyện gì vậy, vậy mà lão dơi già đã chết thật rồi sao?"
Nhìn thấy bức tượng đá này, người đàn ông thấp bé đó lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Vậy mà lão dơi già thật sự đã chết ở thành Kiến Dương rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện