Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1188


trước sau



Không đợi bọn họ phản kháng, đã lập tức bay ngược ra ngoài, hướng thẳng về phía cái đầu rắn đang há to cái miệng to như bồn máu ở trên bầu trời kia!
"Cứu với! Cứu ta với!"
"Tộc chủ cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết!"
"Thẩm bà bà cứu ta, mau cứu ta với!"
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết ở đây!"
Tiểu hồ ly màu đỏ, màu vàng, màu trắng và màu xám, đủ các loại màu sắc đang bay lên trời, bị lực hút khổng lồ đó hút đi, tiếng kêu lớn đầy thảm thiết rơi vào trong cái đầu rắn đó!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Thẩm Như Ảnh thay đổi, đôi mắt trợn tròn!
Chỉ một hơi, mà biết bao nhiêu con dân Thanh Khâu đã bị Yêu vương này ăn sạch!
Đó là bao nhiêu sinh mạng!
Kha Tuyết và Kha Sương lại càng tức giận đến cực điểm, hai mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cái đầu rắn trên trời đó.
Mọi người trong tộc của các nàng cứ bị con rắn lớn này ăn mất như vậy!
"Mùi vị không tệ, tuy không giòn cho lắm, nhưng nhai rất đã miệng."
Cảm giác được ánh mắt tức giận, và sợ hãi của đám hồ ly bên dưới, Dư Hoàng bình phẩm một tiếng với vẻ vô cùng hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xem ra nuôi nhốt nhiều năm như vậy, hồ ly ở Thanh Khâu vẫn ăn ngon hơn hồ ly ở ngoại giới nhiều!"
Ầm!
Trời đất đột nhiên đổi màu, sóng dao động dữ dội bắt đầu nổi lên, một tiếng ầm ầm vang lên.
Chỉ nhìn thấy cách đám người Kha Tuyết không xa, mặt đất đột nhiên bị đâm nổ, một vụ nổ cực mạnh bùng phát, trong nháy mắt đất đá văng tung tóe, sông núi cũng lập tức sụp đổ, thế giới Thanh Khâu vốn giống như bồng lai tiên cảnh lại trở nên tan thành.
Vô số hồ ly đang chạy trốn, họ tránh được đòn tấn công bên ngoại giới ban đầu, cũng tránh được cái cắn nuốt của Dư Hoàng, nhưng lại không thể tránh được vụ nổ mãnh liệt này.

Vô số tiểu hồ ly, và vô số người lập tức chết thảm dưới đám đá bay loạn đó, bị chúng đập chết tươi!
"Ha ha, Dư Hoàng, giữ lại chút đồ ăn cho bản tọa với chứ!"
Một tiếng cười to vang lên, chỉ nhìn thấy ở trung tâm vụ nổ, đột nhiên có một bóng người khổng lồ chui ra, như thể một ngọn núi bất thình lình xuất hiện.
Kha Sương, Kha Tuyết và đám người Thẩm Như Ảnh trợn tròn hai mắt, nhìn về phái bóng hình đó với vẻ khiếp sợ và tuyệt vọng.
Một con tê tê khổng lồ!
Là một Yêu vương khác trên Vạn Yêu Sơn!
Con tê tê này vừa mới xuất hiện đã vung tứ chi, càn quét tất cả mọi thứ, đập nát toàn bộ chướng ngại vật cản ở phía trước hắn ta tan tành.
Ngay sau đó, con tê tê này cười lạnh một tiếng, há cái miệng to như bồn máu, giống như trời sập, trực tiếp hướng về phía vô số người đang điên cuồng chạy trốn, rất nhiều hồ ly bị hắn ta nuốt vào trong miệng.
“Quả nhiên, vẫn là hồ ly của Thanh Khâu ăn ngon miệng hơn một chút!"
Hắn ta không ngừng nhai nuốt, máu tươi nhiễu ra khỏi miệng, biến thành một cái thác nước nhỏ, không ngừng chảy xuống.
"Không!"
Sắc mặt của Thẩm Như Ảnh thay đổi, gầm lên một tiếng giận dữ.
...
"Bản tọa nói không sai mà, hồ ly ở nơi này ăn ngon lắm!" Mà trên bầu trời, vết nứt đó không biết từ khi nào đã lan rộng ra, càng thêm khổng lồ.
Chín cái đầu rắn đang thò vào bên trong, một cái đầu rắn trong số đó đang mở miệng cười dữ tợn và bảo.
"Ăn sạch toàn bộ người ở nơi này đi, vừa hay có thể lấp đầu cái bụng của bản tọa một chút!"
Con tê tê kia cười to, đôi mắt đen sì đang liếc mắt nhìn bốn phía, vừa vặn nhìn thấy đám người Kha Tuyết và Tô Tiểu Bạch!
"Vậy mà ở đây lại có nhiều người như vậy! Toàn bộ đều là đồ ăn của bản tọa, Dư Hoàng đừng có giành với bản tọa đấy!"
Hai mắt của con tê tê sáng ngời, xông thẳng về phía đám người Kha Tuyết.

Sau đó hắn ta mở to miệng, hét lớn một tiếng, lực hút vô tận lập tức truyền tới.


Đất đá xung quanh đều bay lên, trực tiếp chui vào trong miệng của con tê tê.
Dưới lực hút điên cuồng này, Thẩm Như Ảnh và đám người Kha Sương đã không thể kiên trì được nữa, trong nháy mắt cả người bay vọt lên, sắp chui vào trong miệng của hắn ta.
"Tướng công!"
Gương mặt nhỏ của Kha Sương trắng bệch, hét một tiếng chói tai.
"Tô công tử!"
Kha Tuyết lại vào trong chớp mắt bay lên trời, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Tô Tiểu Bạch với ánh mắt phức tạp.
"Hừ!"
Ánh mắt của Tô Tiểu Bạch lạnh lùng, vung tay một cái, một làn sóng dao động vô hình trong nháy mắt giáng xuống, trực tiếp ngăn chặn toàn bộ lực hút khủng khiếp đó!
Không còn lực hút khủng khiếp đó nữa, đám người Kha Sương cũng rơi xuống.

Nàng thở hổn hể từng hơi lớn, sắc mặt tái nhợt, dựa sát vào bên người của Tô Tiểu Bạch.

Xem ra cái miệng to như

bồn máu của con tê tê đó đã dọa sợ mấy người này rồi.
"Ế?"
Cảnh tượng mấy người đó rơi vào trong miệng không xảy ra giống như trong tưởng tượng, khiến con tê tê lập tức nhướn mày, kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
"Có chút thú vị đấy, vậy mà lại có thể kiên trì được trong tay của bản tọa, nhưng mấy người các ngươi vẫn không chạy thoát được kết cục chôn thây trong miệng của bản tọa đâu!"
Con tê tê cười dữ tợn một tiếng, lại tiếp tục há mồm, trực tiếp đớp về phía đám người Tô Tiểu Bạch.
"Dừng tay!"
Ngay đúng lúc này, một tiếng gầm tức giận và dữ tợn vang lên trên bầu trời!
Một tia sáng màu bạc giáng xuống, trực tiếp đập vào đỉnh đầu của con tê tê đó!
Bốp một tiếng vang lên, con tê tê lập tức bị húc bay ngược ra sau.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ nhìn thấy Kha Chấn Thiên đang chạy tới với vẻ dữ tợn.
"Phụ thân!"
"Phụ thân, người thế nào rồi ạ?"
Kha Tuyết và Kha Sương nhìn thấy người tới, lập tức mở miệng với vẻ vui sướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kha Chấn Thiên quay người, liếc mắt nhìn hai người, khi phát hiện ra hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết đã hóa thành hình người hết, trong mắt của hắn lóe lên vẻ mừng rỡ, rồi lại phát hiện ra, vậy mà cảnh giới của cả hai tỷ muội lại hoàn toàn chưa đến Phân Thần, trong nháy mắt đôi mày nhíu lại, sau đó mở miệng đang định nói.
"Lão giả, đối thủ của lão ở đây này!"
Lúc này, một tiếng rống giận dữ và thô bạo vang lên, một người đàn ông trông như tòa tháp sắt, lập tức từ trời giáng xuống, đáp thẳng xuống trước mặt mọi người.
"Bỏ bản tọa lại rồi chạy sao? Lại còn muốn cứu mấy người này nữa? Nực cười!"
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, sắc mặt của Kha Chấn Thiên lại càng khó coi hơn, hai bên còn lại, còn có Dư Hoàng và Xuyên Thiên Giáp như hổ đói rình mồi...!Ba vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ này, Kha Chấn Thiên đấu với một trong số bọn họ còn cố miễn cưỡng được.

Nhưng hiện giờ kêu hắn ta đấu với cả ba người, hắn ta chỉ có chạy thôi, bằng không cũng chỉ có thể chết.
"Kha Chấn Thiên, không ngờ đấy, chỉ dựa vào ba người bản tọa, mà Thanh Khâu ngươi hiện giờ đã biến thành cái dạng này rồi, thế này ngươi làm sao giải thích được với tổ tông của ngươi đây?"
Hùng Bá Thiên tiến lên một bước, nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy tiểu thế giới này đã tàn tạ không chịu nổi, lập tức cười một tiếng đầy dữ tợn, bảo.
"Giao chìa khóa của di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ ra đây thì đám người bản tọa sẽ rời đi!"
"Sao ngươi lại biết?”
Sắc mặt của Kha Chấn Thiên thay đổi, hét lớn với Hùng Bá Thiên.

Nhưng rất nhanh hắn ta đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ vào Hùng Bá Thiên, nở nụ cười lạnh đầy dữ tợn.
"Ngươi giết người của Thanh Khâu ta, tấn công Thanh Khâu, khiến tộc nhân thương vong vô số, ngươi cảm thấy ta có thể giao chìa khóa của di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ cho ngươi sao?"
"Cho dù ngươi không giao ra, thì hôm nay cả ba người bản tọa đều ở đây, lẽ nào ngươi còn muốn chạy được sao?"
Hùng Bá Thiên không nói, mà con rắn chín đầu to lớn đó lại cười lạnh bảo.
"Nếu ngươi không giao chìa khóa ra, bản tọa sẽ ăn sạch toàn bộ người trong Thanh Khâu."
"Không cần phải phiền phức như vậy."
Nhưng ngay đúng lúc này, Hùng Bá Thiên lại vung tay, cười lạnh một tiếng, bảo: "Hai cô gái phía sau Kha Chấn Thiên, chính là chìa khóa của di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ!"
Lời này vừa nói ra, Xuyên Thiên Giáp và Dư Hoàng đó đồng thời quay người lại, nhìn hai cô gái Kha Sương xinh đẹp động lòng người ở phía sau Kha Chấn Thiên.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện