Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1250


trước sau



Diệp Thần chỉ cảm thấy trước mắt mình có cuồng phong gào thét, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.
"Đây.

.

.

đây là quán rượu Thanh Dương..."
Nhìn quán rượu đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt, Diệp Thần biến sắc, trong đầu còn nhớ như in cảnh tượng bị nam tử trung niên mập mạp đạp một cái, sỉ nhục ngay trước cửa quán rượu này!
"Đi thôi."
Tô Tiểu Bạch nhìn Diệp Thần đang sững sờ, lạnh nhạt nói.
Diệp Thần biến sắc, ánh mắt lấp lóe muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy sư phụ Tô Tiểu Bạch đã đi vào quán rượu thì đành phải đi theo.
"Khách quan ngài về rồi..."
Trong quán rượu, nam tử trung niên mập mạp đang ngồi ở trong quầy, hình như là đang tra sổ sách, ngẩng đầu nhìn lên thì vừa hay thấy được Tô Tiểu Bạch cất bước đi tới, lập tức cười rạng rỡ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Bạch lại ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không thèm phản ứng tới nam tử trung niên mập mạp này.
Nam tử trung niên đó biến sắc nhưng cũng không nói gì.
"Do ngươi tiêu nhiều tiền, nếu không thì ông đây đã đuổi ngươi ra ngoài rồi!”
Trong lòng nói thầm một câu, lại đúng lúc nhìn thấy tiểu ăn mày đi theo sau lưng Tô Tiểu Bạch!
Nhìn thấy tiểu ăn mày khập khễnh đó, sắc mặt trung niên nam tử này lập tức đại biến, đứng phắt dậy.
"Mẹ mày, cái tên ăn mày chết tiệt này, ai kêu mày tới đây, mau cút ra ngoài cho ta!”
Nói, trung niên nam tử này liền cầm cái ghế bên cạnh lên, đập thẳng tới tên tiểu ăn mày đó!
Tiểu ăn mày vốn lấy hết can đảm đi theo Tô Tiểu Bạch, ai ngờ lại gặp được nam tử trung niên hung dữ đã đạp mình một cái lúc nãy! Lúc này hắn ngẩn ra, ngây ngốc nhìn cái ghế đang lao vút tới! Nếu bị cái ghế này đánh trúng, tiểu ăn mày này nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết chắc! Đám người trong quán rượu thấy thế thì kinh ngạc thốt lên một tiếng, vẻ mặt chấn kinh.
Nam tử trung niên hoàn toàn không xem tên ăn mày này ra gì, cũng không coi hắn như sinh mệnh, một ghế này đập xuống là vì muốn trút giận.

Sau một khắc, cái ghế đập tới, phịch một tiếng, gỗ vỡ tan, mảnh gỗ vụn bay tán loạn, giọng hắn lập tức vang lên!
Rất nhiều quan khác trong lầu một trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt vẻ kinh hãi, dường như nhìn thấy quỷ!
Chỉ thấy lão bản đó cầm ghế đập tiểu ăn mày, nhưng khi còn cách đầu hắn chừng không đủ một tấc thì bỗng nhiên dừng lại, tựa như là trên không trung có một bức từng vô hình…
Cái ghế đập lên bức tường đó, gỗ vụn bay tứ tung.
Ông chủ quán rượu trừng to hai mắt, kinh hãi không thôi!
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy!
Diệp Thần cũng ngẩn người, tình huống như thế nào, mình không có làm gì cả!
Diệp Thần không hiểu gì cả, thậm chí còn hiếu kì đưa tay sờ lên không trung, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được gì cả!
"Tình.

.

.

tình huống như thế nào!"
Diệp Thần càng thêm chấn kinh.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Ngay lúc tất cả mọi người chấn kinh, kinh hãi nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt thì một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên trong quán rượu yên tĩnh.
"Đệ tử của bản tọa mà ngươi cũng dám đánh?”

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Ông chủ quán rượu chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Tô Tiểu Bạch đột nhiên hiện ra ở trước mắt của hắn.
Trừng to hai mắt, ông chủ quán rượu đang muốn nói chuyện thì…
"Ta phạt ngươi, mãi mãi cũng là ăn mày!"
Nhưng Tô Tiểu Bạch hoàn toàn không cho ông chủ quán rượu có cơ hội nói chuyện, hắn vung tay lên.
Lời vừa dứt, chỉ thấy quán rượu này hóa thành tro bụi trong nháy mắt, nhanh chóng bay hết dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Các thực khách vô thức nhìn các món ăn trên bàn.
Thì thấy những món ăn đó hóa thành một đống bụi đất.
"Ngươi làm gì đó, ngươi dừng tay cho ta!"
Mà ông chủ quán rượu nhìn thấy cảnh này thì sụp đổ, đây là tâm huyết nửa đời của hắn, bây giờ lại hóa thành hư không, sao hắn có thể chấp nhận được, hắn nhào lên muốn liều mạng với Tô Tiểu Bạch.
Nhưng Tô Tiểu Bạch lại cười lạnh một tiếng, vung tay lên, một cơn gió lớn vọt lên, thổi bay ông chủ quán rượu này!
Thân

thể mập mạp bay ra ngoài, rớt xuống một đống đất vàng.
Sau đó ông chủ quán rượu này sửng sốt một chút, khóc rống lên.
Khóc lóc om sòm lăn lộn.
"Quán rượu...!quán rượu của ta không còn nữa, ta phải làm sao bây giờ!”
"Trả quán rượu lại cho ta, trả lại cho ta!”
Nhưng không có một người đồng tình với hắn, tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão.
"Đây.

.

.

đây là tiên thuật, tiên thuật trong truyền thuyết!"
"Tiên nhân, ta gặp được tiên nhân, chẳng lẽ vị thiếu hiệp đó là đệ tử Diệu Hoa Môn?"
"Đệ tử gì chứ, ta thấy những trưởng lão đó còn chưa chắc đã lợi hại hơn thiếu hiệp!"
"Tiên nhân, mới kêu tiên nhân, bây giờ lại đổi thành thiếu hiệp!"
Điều khiến rất nhiều thực khách giật mình là một chiêu khiến quán rượu vô thanh vô tức sụp đổ, một bàn thức ăn hóa thành đất vàng này, ai nấy rung động, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Bạch, mở miệng bàn tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ngay cả Diệp Thần bị ông chủ mập mạp dùng một cái ghế nện lên đầu nhưng bất thành đó nhìn thấy cảnh này thì cũng trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ không thôi! ?
Vốn cho là sư phụ của mình chắc chắn mạnh, nhưng cũng không biết cụ thể là mạnh như thế nào.
Nhưng bây giờ thấy cảnh này, Diệp Thần mới biết được, sư phụ của mình lại mạnh như vậy!
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, đi thôi!”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch vang lên bên tai, ngẩn đầu lên thì nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang cất bước đi.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Diệp Thần luôn cảm thấy sư phụ rất chướng mắt hắn.
Trong lòng cảm thấy oan ức, rõ ràng là mình không làm gì cả!
Rốt cuộc là tại sao?
Nhưng mà hắn lại nghĩ, người có thực lực thâm bất khả trắc, cực kỳ mạnh mẽ như sư phó thì sao lại thấy mình chướng mắt chứ.
Lắc đầu, giũ bỏ toàn bộ cảm xúc phức tạp trong đầu, vâng một tiếng, vội vàng chạy theo.
Đi tới một thác nước bên vách núi.
Bọt nước không ngừng rơi xuống ngàn mét bên dưới, dưới đó là một cái thạch đầm sâu không thấy đáy.
Mà bên cạnh thạch đầm có một người đang đứng cọ rửa bùn đất trên người mình.
"Hơi lạnh…”
Diệp Thần vừa cọ rửa vừa oán thầm.
"Sư phụ lợi hại như vậy, sao chỉ dẫn mình tới đây tắm rửa…”
"Ai, hai vị sư nương quá đẹp, như là tiên nữ, có lẽ chỉ có người mạnh mẽ như sư phụ mới có được hai vị sư nương đẹp như tiên nữ làm bạn.”
Lắc đầu, Diệp Thần lại ước mơ, sau khi mình theo sư phụ tu luyện thì có thể phi thiên độn địa tung hoành giang hồ.
Đến lúc đó khoái ý ân cừu, tiên y nộ mã, không phải đẹp lắm sao!
Nghĩ tới vui vẻ, Diệp Thần không khỏi nhếch miệng lên, kích động cười.
Mà lúc này, một bên khác của vách núi, Tô Tiểu Bạch đang ở cùng với hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết.
"Có thêm một cái vướng víu, hai người các ngươi không cảm thấy phiền sao?”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện