Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1252


trước sau



Mà lúc này, đại môn của cung điện đó lại bắt đầu chuyển động, chậm rãi đóng lại!
Giống như là hoàn toàn ngăn cách đại điện này với bên ngoài!
Mà trên cung điện đại môn đó lại không có gì hết.
Giống như đang đi trên mây, Hoa Vân Phi cẩn cẩn dực dực đi về phía trước.
Mà sau lưng, trong sương mù nồng nặc, bọn người Trương Khôn cũng theo sát sau lưng.
"Sư huynh, vị trưởng lão này...!rốt cuộc là như thế nào...!tại sao lại làm cho chỗ này giống như là một cái mê cung?”
Trương Khôn đi theo sau lưng Hoa Vân Phi, vẻ mặt chần chờ và kinh hoảng, ngó nghiêng hai bên đường.
"Ngươi sẽ nhìn thấy vị trưởng lão này ngay!”
Hoa Vân Phi nhìn thoáng qua Trương Khôn, trong mắt lóe lên một tia thương xót.
Trương Khôn lại không phát hiện ra sự khác thường của Hoa Vân Phi, còn đang nhìn quanh bốn phía.
"Hoa Vân Phi, ngươi có dẫn người ta cần tới chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giọng nói già nua, khàn khàn đột nhiên vang lên trong đại điện yên tĩnh này.
Khi Hoa Vân Phi nghe được giọng nói già nua này thì thân thể cứng lại trong nháy mắt.
Không hề nghĩ ngợi, không kịp chờ đợi chắp tay, cung kính nói: "Khởi bẩm trưởng lão, vân phi phát hiện hai tên nữ tử có thiên phú trác tuyệt trong Thanh Dương Thôn, Vân Phi tự nhận giữa mình và hai người đó chênh lệch như là một trời một vực…”
"Ồ? Đúng vậy không?”
Nghe nói như thế, giọng nói già nua đó có chút hứng thú.
Vừa dứt lời, Hoa Vân Phi và bọn người Trương Khôn nhìn thấy sương mù nồng nặc bốn phía không ngừng tiêu tán.
Không lâu sau thì hoàn toàn không thấy nữa.

Mà lúc này, đại điện thần bí này cũng bị tháo lớp mạng che mặt xuống, hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt mọi người.

Chỉ thấy đại điện này cực kỳ vắng vẻ, không có bất kỳ ánh sáng nào, cực kỳ u ám.
Nhưng tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều là người đã bước lên con đường tu hành, hai mắt có thể nhìn rõ hết thảy trong bóng tối.

Cho nên vẫn có thể nhìn thấy được, trong đại điện u ám phía trước có một cái ghế lớn! Cái ghế này hình như là được chế tạo từ một loại chất liệu đặc thù nào đó.
Giống như là một con cự long đang ngồi đó.
Một lão phụ nhân dáng người cao gầy, tay nắm trượng dài, đang ngồi ở trên ghế nhìn đám người.
Đại điện cực kỳ u ám âm trầm, đột nhiên xuất hiện một lão phụ nhân một bộ trường bào màu đen, trong chớp nhoáng này, bọn người Trương Khôn chỉ cảm thấy rùng mình, một luồng hàn khí từ bàn chân bay thẳng đỉnh đầu!
Mà sau một khắc, lão phụ nhân đó nhếch miệng lên, ánh mắt hơi quỷ dị nhìn bọn họ.
Loại ánh mắt này khiến cho bọn người Trương Khôn nhớ lại một con hổ đang săn mồi trong rừng sâu mà bọn họ gặp trước đó!
Khi con hổ đó nhìn con mồi của mình thì chính là ánh mắt như thế nào!
...!...!...!.

.


.
Trong nháy mắt, đám người Trương Khôn giật thót, sắc mặt càng thêm khó coi, chỉ cảm thấy chỗ này không phải là chỗ cho người ở.
"Vậy ngươi có dẫn hai nữ đó tới đây không?”
Ánh mắt lão phụ nhân đảo qua đại điện, sau đó lạnh nhạt hỏi, giọng nói khàn khàn như là hai tấm ván gỗ ma sát vào nhau.
Nghe nói như thế, Hoa Vân Phi cúi đầu, chắp tay nói: "Khởi bẩm trưởng lão, tại hạ chưa thể dẫn hai nữ đó đến, bởi vì có người đang ầm thầm bảo hộ hai nữ đó!”
"Cái gì!"
Hoa Vân Phi mới nói xong, trong đại điện liền gió nổi mây phun, dường như thiên băng địa liệt, sông cạn đá mòn, trong nháy mắt uy áp cuồng bạo bao phủ tất cả mọi người!
Mà lão phụ nhân ngồi trên chủ vị thì diện mục dữ tợn, thân thể còng xuống bộc phát ra uy áp kinh khủng!
"Ngươi không dẫn được người tới mà có dám tới đây gặp bản tọa!”
Sát khí dạt dào, dường như sau một khắc thì lực lượng kinh khủng bao phủ ở quanh người sẽ rơi xuống, trực tiếp xoá bỏ tất cả bọn họ!
Trên trán Hoa Vân Phi đổ mồ hôi lạnh như mưa, trong lúc nguy cấp trước mắt, hắn không dám chần chờ, vội nói.
"Trưởng lão bớt giận, những người này là huyết thực mà đệ tử đưa tới cho ngài!"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt uy áp cuồng bạo tản bớt không ít, lão phụ nhân ngồi trên chủ vị đang điên cuồng đó đột nhiên đứng dậy, nói: "Những

người này còn chưa xứng làm huyết thực của bản tọa, chỉ coi như lương thực thôi!”
"Cái ...!Cái gì...!Sư huynh, ngươi đang nói đùa gì vậy! Sao chúng ta có thể là huyết thực được! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”
Trương Khôn nghe vậy thì trong nháy mắt sửng sốt, sau đó không thể tin, chỉ vào Hoa Vân Phi hét lớn.
"Sư huynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Sư huynh, chúng ta nhưng vẫn luôn nghe theo dặn dò của ngươi, làm việc cho ngươi, bây giờ chẳng lẽ ngươi muốn qua cầu rút ván sao?”
"Muốn giết ta, vậy thì thử xem!"
Những người khác nghe vậy thì cũng sắc mặt đại biến, trợn mắt nhìn Hoa Vân Phi, mắng.
Nhưng sau một khắc, một tiếng hừ lạnh vang lên trong nháy mắt!
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, lão phụ nhân này vung tay lên, chỉ thấy trong đại điện đen nhánh này xuất hiện vô số luồng khói đen, vọt thẳng đến bọn người Trương Khôn!
Khói đen đó phiêu đãng trên không trung, hình như trong đó có vô tận ác quỷ oan hồn, không ngừng phát ra tiếng kêu to thê lương, chói tai! Tiếng kêu này không ngừng xâm nhập vào trong đầu đám người Trương Khôn, đám người Trương Khôn đầu đau muốn nứt, sống không bằng chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàn toàn không có sức phản kháng, Trương Khôn hai mắt trừng trừng, nhìn chòng chọc vào khói đen đang bay tới! Trong nháy mắt thì bị khói đen này bao phủ!
Không lâu sau thì trong khói đen vang lên một tiếng nhấm nuốt răng rắc răng rắc.

Một đạo hào quang vàng óng từ trong sương mù màu đen này bay lên, hội tụ thành một dòng suối nhỏ trên không trung, cuối cùng vọt vào trong miệng lão phụ nhân đang ngồi trên chủ vị!
Thôn phệ tất cả sinh mệnh chi lực và huyết nhục chi lực của hơn mười người Trương Khôn, lão phụ nhân sảng khoái nỉ non một tiếng.
Ngay cả thân thể còng xuống đó cũng tỏa ra một chút sinh mệnh chi lực.
Nhưng chút sinh mệnh lực ấy cũng không thể cứu vãn được thân thể đã gần như sắp suy bại, khô héo của hắn.
Cảm giác vui sướng từ việc thôn phệ sinh mệnh lực mang tới hoàn toàn biến mất!
Lửa giận mênh mông từ trong miệng lão phụ nhân vọt ra, hóa thành một tiếng gầm thét…
"Đem hai nử tử đó, đem hai nử tử đó về đây cho ta!”
Hoa Vân Phi bị tiếng gầm gừ kinh khủng này xung kích cho lảo đảo một cái, sau đó sắc mặt đại biến, vội vàng mở miệng giải thích.
"Trưởng lão minh giám, người đang âm thầm bảo hộ đó có thực lực mạnh mẽ, đệ tử hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!"
"Đệ tử khẩn cầu trưởng lão ra tay, chỉ cần trưởng lão ra tay thì chắc chắn sẽ bắt được hai nử tử đó dễ như trở bàn tay!"
Hoa Vân Phi không dám thở, nói một lèo hết toàn bộ những chuyện này ra.
Sau khi nói xong thì khẩn trương đứng trong đại điện, sợ sau khi lão phụ nhân này gầm thét xong thì sẽ xé nát hắn.
Nhưng mà, trong đại điện im ắng lại.
"Bản tọa biết, dẫn đường, bản tọa muốn hai nữ tử đó!"
Giọng nói khàn khàn của lão phụ nhân lại vang lên.
Hoa Vân Phi vội vàng gật đầu nói, sau đó thận trọng ngẩng đầu nhìn lại, thấy lão phụ nhân đó há to miệng, giống như là ác ma trong Thâm Uyên đang mở cái miệng lớn như máu ra cười ha ha!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện