Ám Dạ Ma Tôn xuất hiện, nếu không có ba người Tô Tiểu Bạch xuất hiện thì…
Chỉ sợ là những thôn dân trong Thanh Dương Thôn đã bị tàn sát sạch sẽ!
Tô Tiểu Bạch cũng biết rõ chuyện này, tuy nhiên Diệu Hoa Môn đã bị người của Ma Vực vây công, bây giờ trong lòng Tô Tiểu Bạch cũng bắt đầu lo lắng.
Dù sao người trong Ma Vực đuề là những người có công lực cực mạnh.
Chỉ mới xuất hiện một Ám Dạ Ma Tôn thôi mà đã khiến cho Tô Tiểu Bạch cảm nhận được bọn họ mạnh mẽ.
Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch quay qua nhìn các thôn dân trong Thanh Dương Thôn nói: "Tất cả mọi người trở về đi, đừng đi ra nữa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đám người của Ma Vực đang ở kế bên đây…”
"Tiên nhân muốn đi sao?"
Tô Tiểu Bạch còn chưa nói dứt lời thì một thôn dân đứng ra hỏi.
Sau đó rất nhiều thôn dân trong Thanh Dương Thôn lên tiếng, bọn họ bàn tán ầm ĩ.
Dù sao Tô Tiểu Bạch cứu được toàn bộ thôn dân trong Thanh Dương Thôn, bọn họ còn chưa có cảm tạ Tô Tiểu Bạch.
Ngay lúc này, một lão giả trong Thanh Dương Thôn chống gậy đi ra.
"Khụ khụ, tiên nhân! "
"Vì cảm tạ tiên nhân cứu mạng của toàn bộ thôn dân trong Thanh Dương Thôn, mọi người quỳ xuống dập đầu với các Tiên Nhân!"
"Vâng, thôn trưởng!"
Lão giả này chính thôn trưởng của Thanh Dương Thôn, do thân thể của hắn bất tiện nên vừa rồi hắn không có tới.
Những chuyện mới xảy ra hắn cũng nhìn thấy hết.
Cho nên khi hắn dứt lời thì toàn bộ các thôn dân trong Thanh Dương Thôn, bào gồm cả bé gái lúc nãy đều quỳ xuống trước mặt Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội Kha Sương Kha Tuyết.
"Cảm tạ tiên nhân!"
"Cảm tạ tiên nhân! " Trong lúc nhất thời, thôn dân không ngừng dập đầu cảm tạ.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Tiểu Bạch hơi rung động.
hai tỷ muội Kha Sương bên cạnh hắn cũng như thế.
"Tướng công, những thôn dân trong Thanh Dương Thôn rất đáng thương.
”
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây, tướng công?”
Chỉ thấy Kha Sương và Kha Tuyết quay qua hỏi Tô Tiểu Bạch.
Những thôn dân tay trói gà không chặt này hoàn toàn không phải là đối thủ của những người