Cũng không có bị Huyết Hà Lão Tổ đánh chết.
Huyết Hà Lão Tổ nở nụ cười, hắn tưởng rằng Tô Tiểu Bạch đã chết nên thu tay lại.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được Tô Tiểu Bạch không những không chết mà còn không bị thương chút nào.
"Ha ha ha, tiểu tử thúi, dám lỗ mãng ở trước mặt ta?"
"Quá buồn cười, quá buồn cười.
.
."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyết Hà Lão Tổ cười phá lên trước mặt đám người Diệu Hoa Môn.
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng, hắn tỏ vẻ mình rất bất đắc dĩ.
"Ta nói nè, Huyết Hà Lão Tổ, ngươi cũng không có giết chết ta thì sao lại cười to như thế hả?"
"Không phải là ngươi cho rằng ta đã chết đó chứ?"
"Cái gì?"
Huyết Hà Lão Tổ nghe được giọng nói của Tô Tiểu Bạch thì lập tức chấn động và kinh hãi.
Hắn nhìn Tô Tiểu Bạch đứng trước mắt mình, phát hiện Tô Tiểu Bạch không có chết, nếu như không phải tận mắt thấy thì Huyết Hà Lão Tổ cũng không tin.
"Tại sao ngươi còn chưa chết hả?"
"Không thể nào đâu, tuyệt đối không thể nào có chuyện này được!"
Huyết Hà Lão Tổ không thể tin được, hai người Thôi Trường Phong và Hà Chấn Đông đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi đã đến!"
"Thôi chưởng môn, Hà trưởng lão!"
"Tô Tiểu Bạch đến muộn.
.
." Tô Tiểu Bạch có chút xấu hổ nói với Thôi Trường Phong và Hà Chấn Đông.
Nhưng hai ngươi Thôi Trường Phong và Hà Chấn Đông cũng không có trách tội Tô Tiểu Bạch.
Dù sao Tô Tiểu Bạch cũng không phải là người của Diệu Hoa Môn, hơn nữa đám người của Ma Vực quá lợi hại.
Cho dù Tô Tiểu Bạch không đến Diệu Hoa Môn thì bọn họ cũng không thể nói gì được Tô Tiểu Bạch.
"Đâu có đâu có, hôm nay Tiểu Bạch có thể đến Diệu Hoa Môn là vinh dự của Diệu Hoa Môn ta, nhưng đám người trong Ma Vực này.
.
."
"Xin Tiểu Bạch ra tay đối phó bọn họ!"
Thôi Trường Phong và Hà Chấn Đông đều đã bị thương, mà những trưởng lão khác của Diệu Hoa Môn thì hoàn toàn không phải đối thủ của đám người Huyết Hà Lão Tổ, Minh Hà Lão Tổ và Thiên Ảnh Ma Quân.
Cho nên Thôi Trường Phong chỉ đành nhờ vả Tô Tiểu