"Vâng, trưởng lão!"
Sau khi Hà Chấn Đông lên tiếng, những đệ tử còn lại của Diệu Hoa Môn cũng bắt đầu công kích không ngừng.
Nhưng với thực lực bây giờ của bọn họ thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiên Ảnh Ma Quân và Minh Hà Lão Tổ.
Trong nháy mắt, một đạo Ma Vực Bình Chướng xuất hiện trước người các ma tử ma tôn!
"Cái gì, tại sao không thể làm bị thương bọn họ nữa?"
"Đúng vậy, tại sao lại không công kích được nữa?”
"Chưởng môn, rốt cuộc chuyện này là chuyện như thế nào?"
Rất nhiều đệ tử của Diệu Hoa Môn nhốn nháo hết lên.
Nhưng khi Thôi Trường Phong nhìn sang thì biết ngay, đó là Ma Vực Bình Chướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có bình chướng này thì đám ma tử ma tôn trước mắt sẽ không còn sợ sẽ bị đánh chết nữa.
Bởi vì có bình chướng tồn tại, bọn chúng có thể ngăn cản được tất cả công kích của Diệu Hoa Môn.
Dù là công kích của Thôi Trường Phong thì cũng có thể ngăn cản chứ đứng nói là đám trưởng lão và đệ tử của Diệu Hoa Môn.
Với tình hình như này, ngay cả Thôi Trường Phong cũng rất e ngại.
"Thôi Trường Phong, ta xem bây giờ Diệu Hoa Môn ngươi còn làm gì được nữa!"
"Các ma tử ma tôn, yên tâm công kích đi.
.
.
"
"Các trưởng lão và đệ tử của Diệu Hoa Môn đó hoàn toàn không thể giết chết được các ngươi!”
Minh Hà Lão Tổ nói với các ma tử ma tôn.
Đồng thời Ma Vực Bình Chướng vừa xuất hiện đó chính là Minh Hà Lão Tổ giở trò quỷ, nếu như giết chết Minh Hà Lão Tổ thì cái Ma Vực Bình Chướng trước mắt này sẽ trực tiếp biến mất.
Mấu chốt là!
Thôi Trường Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của Minh Hà Lão Tổ, nếu như có thể giết chết hắn thì Thôi Trường Phong đã giết hắn từ lâu rồi chứ đâu có chờ tới bây giờ chứ!
Cho nên vào lúc này, thân là tông chủ Diệu Hoa Môn, Thôi Trường Phong cũng bó tay hết cách.
Tô Tiểu Bạch thấy vậy thì cười lạnh một tiếng.
Các đệ tử, trưởng lão của Diệu Hoa Môn, ngay cả Thôi Trường Phong cũng không thể phá hư bình chướng nhưng Tô Tiểu Bạch có thể! Giờ Tô Tiểu Bạch đang bị Huyết Hà Lão Tổ cuốn lấy, Huyết Hà Lão Tổ còn tưởng rằng Tô Tiểu Bạch không phải là đối thủ của