Lúc hoàng hôn buông xuống, bọn họ đã đi tới chỗ cách Thanh Khâu không xa.
Từ xa nhìn lại thì đã có thể nhìn thấy một vùng núi xanh biếc, bốn mùa như mùa xuân.
Sở dĩ nơi này được gọi là Thanh Khâu cũng vì nó xanh biếc, khắp nơi đều có thảm thực vật xanh biếc.
Có thể nói là cực kỳ đẹp mắt, vô cùng tự nhiên.
Khắp nơi đều vô cùng mỹ lệ.
Từ xưa đến nay Thanh Khâu Hồ Tộc đã sinh sống trong Thanh Khâu.
Kha Sương và Kha Tuyết sinh ra ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã lâu Tô Tiểu Bạch không có tới Thanh Khâu.
Các nàng rời nhà cũng đã đã nhiều ngày.
Lúc trước hai tỷ muội rời khỏi Thanh Khâu chính là vì tu luyện.
Bây giờ các nàng đã mạnh hơn xưa rất nhiều, có thể nói là kết quả tu luyện của các nàng vô cùng lý tưởng.
Đã mạnh hơn rất nhiều.
Ở dưới ánh tà dương, Thanh Khâu có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Nhìn từ xa thì khiến cho người ta cảm thấy thổn thức không thôi.
Thanh Khâu đẹp đến nổi khiến cho người ta cảm thấy như cách một thế hệ.
Khiến cho người ta có ảo giác không biết có phải mình còn ở Nhân giới hay không.
Đây cũng không phải là nói đùa.
Thực tế thì lần đầu tiên khi nhìn thấy Thanh Khâu bị ánh chiều tà bao phủ thì Tô Tiểu Bạch rung động thật sâu.
Một khắc này, tâm linh của hắn được gột rửa.
Nơi này quá đẹp.
Đẹp đến khiến cho người cảm thấy mỏi mệt, thậm chí còn nghi ngờ hành vi liều mạng tu luyện trước đây của mình.
Làm như vậy có ý nghĩa gì không? Liều mạng như thế là vì cái gì? Cố chấp tu luyện như thế, những cái giá phải trả có đáng hay không?
Có thể nói là chuyện này rất đáng sợ.
...!Bởi vì nó còn khiến cho ngươi nhớ lại xem mình đã giết chết bao nhiêu người.
Chuyện này khiến người ta rất bất đắc dĩ.
Bởi vì, suy nghĩ như vậy sẽ khiến ngươi cảm thấy mình tội ác chồng chất.
Bất kỳ một người nào có lương tri đều sẽ cảm thấy linh hồn bị xung kích.
Nhưng thực tế thì không cần phải như thế, hắn cũng biết là như vậy nhưng lại không khống chế nổi suy nghĩ của mình.
Tô Tiểu Bạch cũng không biết này nguyên nhân do đâu.
Hắn chỉ cảm thấy