"Được rồi, vấn đề hoả hoạn xử lý như vậy cũng tạm ổn rồi!”
Tô Tiểu Bạch nói, sau đó lại nói tiếp.
"Đi đi, chúng ta tìm xem tộc nhân của các ngươi đang ở đâu."
"Ừm." Kha Sương đáp, vẻ mặt lo lắng: "Nhưng biết tìm bọn họ ở đâu?"
"Không biết, chỗ nào cũng có thể." Tô Tiểu Bạch nói: "Nói tóm lại, không thể nào là ở xung quanh đây.
Ta nghi ngờ bọn họ ở phía nam."
Tô Tiểu Bạch nói như vậy cũng không phải là không có căn cứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì, chỗ trước đó đám người ma tướng tấn công là ở phía bắc.
Nhìn phía nam thì có vẻ như là không có bị công kích.
Theo tình huống phía bắc không có thi thể của tộc nhân của Thanh Khâu Hồ Tộc thì có thể đoán được đại khái ma tướng đi vào thôn từ lối vào phía bắc.
Sau khi đi vào thì lập tức công kích Thanh Khâu Hồ Tộc.
Vì yểm hộ mọi người rời đi mà mười tộc nhân Thanh Khâu Hồ Tộc này ở lại làm mục tiêu, chiến đấu kéo chân kẻ địch.
Có lẽ, mới đầu bọn họ cũng không cho rằng mình có thể rút lui trong trận tử chiến này.
Nếu sự thật đúng là như thế thì những tộc nhân của Thanh Khâu Hồ Tộc này đã liều mạng công kích.
Dùng sinh mệnh của mình kéo chân kẻ địch, tranh thủ cơ hội sống sót cho tộc nhân, không thể không nói, hành động này cực kỳ vĩ đại.
Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Bạch âm thầm tỏ vẻ cung kính với bọn họ, đương nhiên, chủ yếu là làm như vậy để cho lòng căm thù của hắn với kẻ địch cũng tăng lên.
Trên đời này không có thuốc hối hận.
Hắn không thể vượt qua thời không, bây giờ chuyện đã xảy ra thì cũng không thể nghịch chuyển được, cho nên chuyện duy nhất mà Tô Tiểu Bạch có thể làm bây giờ là nhanh chóng tìm được tộc nhân của Thanh Khâu Hồ Tộc, bảo vệ bọn họ và Thanh Khâu.
Tô Tiểu Bạch biết mình có thể làm được, cũng sẽ làm rất tốt.
hắn nghĩ hẳn là suy đoán của hắn không sai, hiển nhiên, Kha Sương và Kha Tuyết cũng đồng quan điểm với Tô Tiểu Bạch.
Hai người đều cảm thấy Tô Tiểu Bạch nói không sai.
Hẳn là ở phía