Tô Tiểu Bạch muốn tìm ra vị trí của kẻ địch.
Chính là kẻ địch thật sự.
Chỉ có giao thủ với hắn mới có thể giải quyết hoàn toàn uy hiếp trước mặt.
Tô Tiểu Bạch có thể xác định.
Nguy cơ này người bình thường không dễ vượt qua.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch tạm thời không có ý định nghỉ ngơi, hồi phục hay lùi bước.
Đúng là nếu hắn sử dụng khinh công vô địch với các loại thuật pháp có thể thoải mái rời khỏi đây, không ai đuổi kịp.
Kha Sương Kha Tuyết cũng thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà hắn luôn thích giải quyết vấn đề trước mắt.
Bởi vì như vậy thì hắn mới cảm thấy đã diệt trừ hoàn toàn phiền phức.
Nếu chọn né tránh thì tương đương với điều gì?
Tương đương không giải quyết triệt để vấn đề.
Cũng giống như việc sớm hay muộn cũng phải đại chiến một trận với một kẻ địch mạnh.
Hơn nữa, sợ là lúc đó tình huống còn khó giải quyết hơn.
Bởi vì bây giờ chỉ cần đối phó với một kẻ địch.
Nhưng mà nếu để sau này xử lý thì sao?
Vậy thì không phải là một kẻ địch nữa rồi.
Lúc đó còn không biết sẽ gặp phải phiền toái gì nữa.
Đây là đương nhiên.
Bởi vì chỉ cần ngươi chưa giết chết kẻ thù để chủ động tấn công Ma Vực, thì hắn sẽ có cơ hội chuẩn bị sau đó phục kích lại ngươi.
Vậy không phải càng phiền toái hơn sao?
Cho nên, dù là xuất phát từ lo lắng nào thì cũng phải suy nghĩ kỹ nên làm như thế nào mới đúng.
Như vậy mới có thể dùng cách hiểu quả nhất để giết chết kẻ địch.
Tô Tiểu Bạch rất hiểu diều.
Sức chiến đấu của hắn cũng không phải nghi ngờ.
Đối với Tô Tiểu Bạch nếu kẻ địch tìm tới cửa thì phải nhanh chóng tiêu diệt.
Như vậy mới là lựa chọn hợp lý nhất.
Từ trước tới nay hắn đều suy nghĩ rất lý trí.
Sức chiến đầu của hắn cực kỳ cao!
Cho nên chiến thuật mà hắn áp dụng cũng rất tiên tiến.
Đây cũng là chiến thuật bắt kẻ trộm trước.
Tô Tiểu Bạch rất quan tâm