“Đến đây đi!” Tô Tiểu Bạch hét lớn.
Hắn bộc phát ra linh khí kịch liệt.
Linh khí cường đại như vậy làm thi cốt đạo nhân thấy rất hứng thú.
Vì vậy hắn phát ra một tiếng cười lạnh.
Tiếp theo mở miệng nói.
“Linh lực thật mạnh! Không hổ là Tô Tiểu Bạch!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi biết ta?” Tô Tiểu Bạch cũng hừ một tiếng, nói: “Cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì, ngươi bị phái tập kích ở đây mà, phải không?”
“Ngươi nói cái gì?” Thi cốt đạo nhân nghe vậy, lại cười ha ha, tiếp theo mặt trầm xuống: “Không ai có thể ra lệnh cho ta, Tô Tiểu Bạch, ngươi hãy nhớ cho kỹ.
Thi cốt đạo nhân, đi lại tự do không ai có thể khoa chân múa tay với ta.”
“Ta có ý gì? Ngươi rõ ràng nhất.” Tô Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào thi cốt đạo nhân, gằn từng tiếng: “Lần này ta đến Ma Vực cũng không nghĩ giấu được ánh mắt của các ngươi.
Nhưng không sao cả.
Ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước.”
“Xem ra, ngươi tưởng ta bị đám phế vật kia phái tới?” Thi cốt đạo nhân lắc đầu, thản nhiên nói: “Tô Tiểu Bạch, có vẻ ngươi vẫn chưa nhìn rõ tình huống hiện tại! Ta đến để tróc nã ngươi, không liên quan gì đến mấy người đó.”
“Ngươi nói, ngươi không phải do đám người Minh Hà lão tổ phái tới?” Tô Tiểu Bạch nghe vậy, nhíu mày.
“Không ai phái được ta!” Thi cốt đạo nhân cao giọng nói: “Ta chỉ hành động khi ta muốn.
Ta muốn tới bắt ngươi, thì tới bắt! Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.”
“A, là vậy sao?” Tô Tiểu Bạch nghe vậy, cười khinh thường: “Nếu đúng như vậy, ngươi thử nói xem? Sao ngươi phát hiện ra chúng ta ở trong này? Hơn nữa làm sao biết thân phận của ta?”
“Chuyện lúc trước ngươi đánh lui đại quân Ma Vực, người Ma Vực