Tô Tiểu Bạch vận công lực trong cơ thể đến lớn nhất.
Tiếp đó, bộc phát ra một cỗ lực tự nhiên cường đại.
Cường độ của lực tự nhiên làm người ta vô cùng chấn động.
Bởi vì làm một người Ma Vực thi cốt đạo nhân chưa từng nhìn thấy lực tự nhiên cường đại ở gần như vậy.
Vì vậy khi hắn nhìn thấy cảnh này rất chấn động.
Bởi vì hắn không ngờ Tô Tiểu Bạch lại có thể dùng chiêu thức cường đại như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên là hắn rất chấn động.
Chiêu thức của Tô Tiểu Bạch đúng là vô cùng kinh diễm.
Làm cho thi cốt đạo nhân cũng hứng phấn lên.
Hắn cười ha ha!
“Ha ha ha, Tô Tiểu Bạch! Không ngờ ngươi lại mạnh như vậy! Tốt lắm, tốt lắm! Ta đã muốn đấu với cường giả từ lâu rồi! Đến đây đi, để ta xem ngươi có lợi hại giống như những người đó khoác lác không!”
“Ta bảo đảm, ngươi sẽ chết rất thảm!” Tô Tiểu Bạch nói rất nghiêm túc.
“Nga, vậy sao? Thật sự không có chút cảm giác uy hiếp nào!” Thi cốt đạo nhân trào phúng, tiến lên lẳng lặng nói: “Có lẽ, ngươi sẽ trở thành vật cất giữ tâm đắc nhất của ta… Thế nào, Tô Tiểu Bạch? Có phải thấy rất vinh hạnh không?”
“Nói giống như ngươi có thể thắng được ta vậy!” Tô Tiểu Bạch không hề sợ hãi, cắn răng, hét lớn.
Tô Tiểu Bạch cường đại là không thể nghi ngờ.
Mà thi cốt đạo nhân cũng như vậy.
Lúc này trong mắt thi cốt đạo nhân thân thể của Tô Tiểu Bạch là một người hầu tuyệt hảo.
Đương nhiên, Tô Tiểu Bạch sống không có ý nghĩa gì với hắn.
Hắn chỉ cần thi thể.
Nói cách khác, phải giết chết Tô Tiểu Bạch mới phù hợp với lợi ích của thi cốt đạo nhân.
Có nghĩa là gì?
Có nhĩa là không cần thủ hạ lưu tình (nương tay)! Như vậy mới tiện ra chiêu mạnh nhất khi chiến đấu.
Nếu muốn bắt sống thì đương nhiên không tiện dùng chiêu này.
Thi cốt đạo nhân rất có hứng thú với thân thể của Tô