Tô Tiểu Bạch nghĩ đến đây, đã là đã hạ quyết tâm.
Hắn tất nhiên muốn đánh bại cái tên khốn nạn này ở đây.
Sau đó, dùng chính đạo để quét sạch hắn!
Thật ra thì Thi cốt đạo nhân đã đoán được gần hết suy nghĩ của Tô Tiểu Bạch.
Có thể nghe thấy được, người này còn bởi vì vậy mà phát ra một trận cười ha ha.
"Ha ha ha ha! Tô Tiểu Bạch! Ta quá hiểu ngươi đang suy nghĩ những gì! "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ? Phải không? "
Tô Tiểu Bạch cắn chặt răng, tràn ngập địch ý nói:" Vậy thì ngươi nói thử coi? Ta đang suy nghĩ cái gì? "
"Ngươi nói đi? "
Thi cốt đạo nhân hỏi ngược lại:" Chuyện mà ngươi suy tính còn có thể là gì chứ? Đương nhiên chính là muốn giải thoát cho linh hồn của hai kẻ này chứ gì! Ha ha ha, thật là nực cười chết đi được! "
"Như thế nào? "
Tô Tiểu Bạch vô cùng tức giận, ngữ khí lại vẫn vô cùng trấn định:" Ngươi còn di ngôn gì muốn nói sao? "
"Di ngôn? Trước nay ta chưa từng chuẩn bị cái thứ này! Ta muốn có được trường sinh, Tô Tiểu Bạch, ngươi hiểu không?! "
Thi cốt đạo nhân đắc ý dào dạt nói:
"Ta nói ngươi nên thu hồi thứ suy nghĩ ấu trĩ đó đi, ngoan ngoãn mà chết đi! Đừng không biết tốt xấu, kéo dài sự đau khổ! "
"Trường sinh "
Tô Tiểu Bạch nghe hắn nói như vậy, nhíu nhíu mày:" Có ý gì? Vì cái này mộng tưởng này mà ngươi tu hành tử linh pháp thuật sao? "
"Cũng không hẳn là như thế, cái này chỉ là một trong những mục tiêu được thêm vào sau này mà thôi.
"
Thi cốt đạo nhân trả lời Tô Tiểu Bạch như vậy, hơn nữa lại mang theo ngữ điệu vô cùng tà ác nói:" A, thuận tiện ta lại nói cho ngươi một chuyện tốt.
Đây không phải là mộng tưởng.
"
"Vậy là cái gì?! "
"Là lý tưởng! "
"Có gì khác nhau? "
"Khác nhau ở chỗ, cái thứ mộng tưởng thì thường thường không thể thực hiện được! Chỉ cần mơ tưởng thì được rồi! "
Thi cốt đạo nhân cười lạnh lên nói:" Mà ta thì? Ta nói là lý tưởng! Có nghĩa là chỉ là trường sinh mà thôi, ta lập tức có thể thực hiện được rồi! "
"Trường sinh thì như thế nào? "
Tô Tiểu Bạch kêu lên:" Ngươi cũng chẳng thể nào