Thậm chí có thể gọi con đường này là con đường tử vong.
Bởi vì khi xông về phía trước trên con đường này, rất có khả năng chết đi! Điều này là không cần nghi ngờ.
Nhìn xem thử hiện tại rốt cuộc trên con đường này có bao nhiêu khu vực có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng là có thể hiểu rõ điều này có nghĩa là gì!
Bọn họ cần không ngừng xông lên bên ngoài phạm vi sát thương của chùm tia và đạn nổ.
Điều này không phải chỉ cần tốc độ mau là được.
Bọn họ còn thường gặp phải tình huống khi đang vọt nhanh về phía trước mà có đạn nổ nổ đến bên người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu phải dừng lại đột ngột thì như vậy tất sẽ bị hất bay ra ngoài vì quán tính.
Bởi vậy, bọn họ không thể nào làm như vậy.
Bọn họ cần phải điều chỉnh phương hướng chạy vội của mình ngay tại thời điểm đó, bắt đầu dịch chuyển sang hai bên, tạm thời né tránh sự tân công của kẻ địch, rồi kế tiếp lại tìm cơ hội tiếp theo xông về phía kẻ địch!
Nhưng kẻ địch sẽ không bỏ qua ưu thế về tầm nhắm bắn của mình, tiếp theo sau đó là tiến hành áp chế từ xa bằng hỏa lực.
Cho nên, nếu ba người muốn đến gần kẻ địch, thì thật là cửu tử nhất sinh! Đổi lại người bình thường nhất định sẽ từ bỏ, mà chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch rất rõ ràng, chạy trốn là không hề có ý nghĩa.
Tại sao lại nói như vậy?
Đương nhiên là bởi vì nếu như muốn trốn thì có thể chạy trốn đi đâu được chứ? Hơn nữa, chạy trốn là vì sợ hãi.
Mà bên trong ảo cảnh này, việc đáng sợ nhất là tất cả mọi suy nghĩ của mình đều bị sợ hãi khống chế! Không thể nghi ngờ gì đây là điều tối kỵ.
Tô Tiểu Bạch là một người trí tuệ, đương nhiên là sẽ không phạm phải! Cho nên, bất kể là như thế nào, đều phải tiếp tục xung phong về phía nó! Cái gọi là sợ hãi, thật ra chỉ là do thực lực không đủ mà thôi.
Đặc biệt là đối với những người đã từng vô cùng mạnh mẽ, bỗng chốc lại bị suy yếu đi rất nhiều, thì càng dễ dàng hoài nghi bản thân mình.
Nhưng Tô Tiểu Bạch rất rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Thực lực và lòng tin của hắn có thể nói là mạnh mẽ đến cực điểm! Đến nỗi Kha Sương Kha Tuyết, cũng không hề