Sau khi Tô Tiểu Bạch nhận ra, liền ném chủy thủ trong tay ra, ghim chặt trái tim vào chỗ cũ.
Khi hắn bước đến, thì trái tim lại trực tiếp biến thành một bãi nước màu xanh lục, hơn nữa bốc lên mùi hôi thối.
Tô Tiểu Bạch nhíu mày, hắn không thể nào nhận ra được bãi nước màu xanh kia là gì.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tô Tiểu Bạch vô cùng buồn bực.
Thật sự là cổ mộ này có chút kỳ lạ, nhưng hắn lại không thể hình dung ra được, và hắn cũng không biết phải giải thích thế nào về cảnh tượng kỳ lạ mà mình nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Tô Tiểu Bạch lộ ra cảm xúc không tốt, Kha Tuyết và Kha Sương nhận thấy cảnh này, lập tức chạy tới.
Tô Tiểu Bạch cau mày nói với hai nàng: "Chúng ta đi khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không ta không biết trong này còn có những thứ gì nữa.
"
Khi hai nàng nghe thấy lời hắn nói, mặc dù có chút không rõ, nhưng cũng chỉ có thể đi theo Tô Tiểu Bạch tìm đường đi về phía trước.
Sau đó họ vẫn chưa thực sự rời khỏi nơi đây, và đột nhiên họ nghe thấy một tiếng động phát ra từ phía sau.
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này, lập tức cau mày kéo hai nàng trốn vào trong một góc.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của hai nàng đều lộ rõ vẻ kỳ lạ.
Mà lúc này Tô Tiểu Bạch ra hiệu cho họ phải im lặng.
Hai nàng đành phải gật gật đầu, ngậm miệng lại.
Các nàng trợn mắt há hốc mồm quan sát cảnh tượng tiếp theo.
Ngay sau đó họ nhìn thấy một con rắn khổng lồ xuất hiện bên cạnh xác của quái vật bọ cạp.
Họ nhìn con rắn lớn ngửa mặt gầm lên trời, cuối cùng cúi đầu ăn xác con quái vật bọ cạp.
Sau khi nuốt lấy xác của con quái vật bọ cạp, thân hình của nó cũng trở nên vô cùng khổng lồ.
Còn con rắn lớn không bỏ đi ngay sau khi ăn xác con quái vật mà cuộn tròn tại chỗ.
Mắt nó đồng loạt quét qua từng tảng đá.
Tô Tiểu Bạch bọn họ tránh ở nham thạch mặt sau, không dám có điều động tác, cũng không biết người này rốt cuộc suy nghĩ thứ gì, lại còn không đi.
Đám người Tô Tiểu Bạch bọn họ núp sau tảng đá, không dám nhúc nhích, cũng không biết