“Ha ha ha!”
Tô Tiểu Bạch hơi chột dạ vì nhưng vẫn cố nở nụ cười.
“Cơm chiều ăn gì, Tô Tiểu Bạch!”
Thân hình nho nhỏ của Sở Sở ngồi vững vàng ở bên cạnh, đối diện là Linh nhi.
Tô Tiểu Bạch nghe vậy dừng cười, bắt đầu tu luyện.
Lần này lại đến Sở Sở cười to, vươn một tay cố gắng với tới đầu Tô Tiểu Bạch, vỗ nhẹ.
“Rốt cuộc cơm chiều ăn gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cự nướng, với hoa quả!”
Tô Tiểu Bạch đành phải đầu hàng.
Ba người tu luyện đến đêm khuya, sau khi lá chắn tinh thần đều thăng cấp mới nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, ba tu sĩ nằm trên mặt đất vẫn không có phản ứng, Tô Tiểu Bạch đành phải đặt họ lên da sói Tuyết Vực.
“Chỉ còn cách để bọn họ ở trong này từ từ tỉnh lại!”
Chậm trễ ở đây hai ngày rồi, đã đến lúc quyết định đi hay ở.
“Hay là quay lại đi, vừa hay có thể đi tìm Hoa Hoa.”
Cho dù có lá chắn tinh thần bảo vệ, Linh nhi vẫn lo lắng.
“Không được!”
Sở Sở nghe Linh nhi nói vậy, lập tức ngăn cản.
“Chúng ta có ba người, sao có thể quay lại đuổi theo Hoa Hoa được, như vậy không tốt!”
“Sao lại không tốt?”
Linh nhi hỏi lại, nàng biết Sở Sở không muốn quay lại không phải vì điều này.
“Chính là không được!”
Sở Sở thấy sắp bị nhìn thấu thì sốt ruột nói.
“Huynh hìn xem, Linh nhi muốn chạy trốn kìa!”
Sở Sở túm lấy quần áo của Tô Tiểu Bạch, xoay một vòng.
“Chúng ta cứ đi thử xem, không được thì quay lại.”
Linh nhi lắc đầu, hai so với một, vậy mà mình còn muốn thuyết phục Sở Sở.
Mặc dù Tô Tiểu Bạch hơi lo lắng nhưng chắc lá chắn tinh thần vẫn có tác dụng, ít nhất sẽ không phát điên giống như mấy người kia.
“Các ngươi nhớ mang theo thuốc tễ trên người, lúc nào thấy không chạy kịp thì lập tức bỏ ra dùng, không cần tiết kiệm! Nếu có gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ trở về tập hợp ở chỗ này!”
Tô Tiểu Bạch dặn dò.
“Được rồi, Sở Sở, ngươi đi ở giữa, phải cam đoan là không được chạy lung tung mới được!”
Linh nhi không còn cách nào đành phải đưa ra yêu