“Hả, thật sao? Ngươi nghĩ như vậy?”
Tô Tiểu Bạch nghe hắn nói như vậy, hừ một cái, trong giọng nói đầy chán nản và khinh thường.
Đây là đương nhiên.
Dựa vào kinh nghiệm tác chiến phong phú của Tô Tiểu Bạch, những người mà ăn nói xằng bậy như vậy thường thường thực lực thật sự cũng không ra sao.
Nhưng mà lúc hắn hô khẩu hiệu khoe khoang khí thế mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Tô Tiểu Bạch đã dừng ở trước kẻ địch, lần thứ hai mở miệng tràn ngập khí thế.
“Ta rất muốn biết vì sao ngươi lại đến gây trở ngại cho ta, nhưng mà, ta cảm thấy vấn đề này ngươi cũng không có câu trả lời, đúng không? Dù sao, người Ma Vực các ngươi đều giống nhau, ta chỉ muốn tiêu diệt toàn bô các ngươi, như vậy là có thể giải quyết được vấn đề.”
“Cáp! Chính là bởi vì ý tưởng ngu ngốc với tàn bạo này của ngươi cho nên ta mới muốn ngăn cản ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ địch nói như vậy, ngữ khí đầy khí thế.
Từ lời nói của hắn có thể nhìn ra vị Ma Tôn Gỉa này tràn ngập tự tin.
Tô Tiểu Bạch cười cười, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Chỉ là hơi nực cười.
Về phần vì sao Tô Tiểu Bạch lại thấy cảnh này rất buồn cười? Điều này cũng có liên quan đến việc hắn đã gặp được bao nhiêu đối thủ như vậy.
Một lần là lúc hắn gặp được Thi Cốt đạo nhân, tuy hành vi của đối phương còn ác liệt hơn người kia rất nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến việc lời nói của Thi Cốt đạo nhân rất buồn cười.
Những người này đều có một loại tự tin không biết lấy từ đâu.
Luôn cảm thấy có thể dễ dàng nghiền ép Tô Tiểu Bạch lấy được thắng lợi huy hoàng.
Nhưng thực tế, có làm được không? Tô Tiểu Bạch rất tin tưởng một điều – Đó là không có khả năng.
Muốn hỏi vì sao?
Thật ra nguyên nhân nằm ở năng lực nhận thức của kẻ địch đối với thế giới này quá yếu.
Loại cường giả như Tô Tiểu Bạch không thể lấy tiêu chuẩn nhận thức bình thường để so sánh.
Nếu không mọi người sẽ phát hiện, xem thường Tô Tiểu Bạch chỉ làm bọn họ tiếc nuối vô hạn! Tất cả người sau