Chiêu này củaTô Tiểu Bạch được hắn mệnh danh là đánh chớp nhoáng.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn tia chớp.
Uy lực của nó thì không cần phải nói.
Nếu là kẻ địch bình thường, chắc bây giờ đã bị chém thành hai nửa rồi! Nhưng mà oán niệm của oán linh vương quá mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi bị chém trúng, nó dựa vào oán niệm cường đại để ổn định hồn phách, không bị chiêu này giết chết.
Chỉ thấy, sau khi kiếm này Tô Tiểu Bạch chém xuống, oán linh vương đã nhanh chóng thi triển lồng phòng hộ, tránh cho bản thân bị thương.
Bởi vì, hiện giờ hắn đã rất yếu rồi.
Linh hồn của hắn có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Ban đầu Tô Tiểu Bạch định tập kích bất ngờ, một kiếm thắng toàn cục.
Nhưng mà không như mong muốn.
Một kiếm này vẫn chưa thể đánh chết kẻ địch.
Rõ ràng phải cần một thủ đoán khác mới ổn định được thế cục.
Mặc dù bản thể của oán linh vương đã bị suy yếu, tạm thời không thể phát động công kích, nhưng phân thân cường đại của hắn ở xung quanh vẫn đang hùng hổ tấn công tới.
Nếu mặc kệ bọn họ thì ba người sẽ bị đặt vào uy hiếp rất lớn.
Tô Tiểu Bạch biết, nếu tập kích bất ngờ có hiệu quả nhưng vẫn chưa thể tiêu diệt được kẻ địch, thì tạm thời phải đánh một trận chiến phòng thủ.
Chờ cơ hội đến lần thứ hai, sẽ ra tay.
Chiêu tiếp theo sẽ trực tiếp tiễn bước kẻ địch.
Đó chính là lúc chết của oán linh vương.
Tô Tiểu Bạch biết rõ mình có thể làm được chuyện này.
Trước mắt hắn chỉ cần châm ngòi trước mà thôi.
Đợi đến lúc thích hợp ra chiêu lần thứ hai, sẽ dùng một chiêu số khác đánh một kích bất ngờ tới kẻ địch, chắc chắn sẽ làm đối phương bị trúng chiêu lần nữa, chết! Đúng vậy đúng vậy.
Tô Tiểu Bạch không định dùng lại chiêu công kích vừa rồi.
Muốn hỏi vì sao?
Lý do là vì Tô Tiểu Bạch không phải loại người theo chủ nghĩa ăn tươi nuốt sống.
Hắn thấy, mỗi một chiêu đều có thể dùng tinh thông, chiêu số phải liên tục biến hóa mới tạo thành lực sát thương lớn