Trong nháy mắt kia, hình như hắn thấy chiếc đèn vòng quay cuộc đời.
Nghe nói người trước khi chết sẽ nhìn thấy cái này.
Nhưng mà, hắn chưa kịp nhìn thấy bởi vì Tô Tiểu Bạch đã ra tay.
Tốc độ của Tô Tiểu Bạch cực nhanh, gần như dịch chuyển tức thời tới trước mặt hắn, sau đó hơi phẩy ống tay áo trực tiếp hóa giải công kích Tù Ngưu phóng ra không còn chút dấu vết.
Tù Ngưu thấy thế rất chấn động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao nhân loại này có thể làm được? Công kích của nó mạnh như thế, hắn lại vung tay lên đã tiêu diệt xong, điều này không hợp lý.
Tù Ngưu thở ra, nó nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch như hổ rình mồi, cảm thấy kẻ địch này không cùng một cảnh giới với hai người vừa rồi.
Hắn nhìn ra được, Tô Tiểu Bạch không phải loại dễ đối phó.
Có lẽ nó cần xuất ra toàn lực mới đánh chết được.
Tù Ngưu thấy rất sung sướng.
Bởi vì là một con mãnh thú hiếu chiến thích chém giết, nó rất thích trải qua một trận chiến kịch liệt sau đó giết chết kẻ địch, nếu kẻ địch không đủ mạnh thì không có ý nghĩa! Tùy tiện đã giết chết được thì có gì vui? Phải có đối thủ đủ mạnh mới thể hiện được sự dũng mãnh của nó.
Tù Ngưu cảm thấy, trận quyết đầu mà nó mong đợi từ lâu đã đến.
Vì vậy nổi giận gầm lên một tiếng, dùng toàn lực công kích về phía Tô Tiểu Bạch.
Nó dùng đầu để phát động một va chạm mang tính hủy diệt, đồng thời chuẩn bị dừng bước bất cứ lúc nào để né tránh truy kích của Tô Tiểu Bạch.
Nhưng mà lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Tô Tiểu Bạch còn chưa động, vẫn đứng tại chỗ, nhìn biểu tình có vẻ sâu không lường được.
Cái gì?
Vẫn còn bình tĩnh như vậy? Mãnh thú rất kinh ngạc.
Sau đó giận tím mặt.
Tốt, tiểu tử! Dám khinh thường ta, nghĩ không cần phải né tránh sao? Vậy đi tìm chết đi! Ngươi là người đầu tiên dám tự cho là tiếp được va chạm chiêu này của ta! Không có kẻ nào làm được!
Hơn nữa, cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn được.
Chưa từng có nhân loại nào