Âu Dương Tình thấy ca ca có cùng ý tưởng với nàng thì vội vàng mở miệng nói nàng cũng vậy.
Tô Tiểu Bạch nghe vậy mỉm cười.
Sao hắn lại không hiểu ý tưởng của hai người chứ? Hắn đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Hàm ý ám chỉ truyền đạt quá rõ.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch không có ý định nhận.
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó khéo léo từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được ngươi tán thưởng như vậy ta thấy rất vinh hạnh.
Nhưng mà, ta có một quy tắc là không thu đồ đệ.
Cho nên xin lỗi, đã làm hai vị mất hứng rồi.”
Sau khi nói ra lời này, Tô Tiểu Bạch lại thấy hình như không được khéo léo như trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng mà đây là lời nói thật.
Nhấn mạnh đây là sự thật.
Tuy những lời hắn nói là sự thật nhưng vẫn không được bọn họ công nhận.
Hai người đều nghĩ Tô Tiểu Bạch chỉ không muốn thu nhận bọn họ nên mới tìm cớ mà thôi.
Thật ra đúng là Tô Tiểu Bạch tìm cớ, nhưng sự thật là hắn chưa bao giờ thu đồ đệ.
Nếu nói ai là người hắn dạy lâu nhất thì chỉ có Kha Sương Kha Tuyết.
Nói tóm lại, tuy rằng huynh muội Âu Dương rất thất vọng nhưng cũng hiểu cho Tô Tiểu Bạch.
Dù sao hắn mạnh như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn bái sư.
Tô Tiểu Bạch chắc là nghe nhiều đến mức phiền.
Nếu ai bái sư hắn cũng nhận thì sợ là đã rải khắp thiên hạ rồi.
Cho nên hắn từ chối thu đồ đệ cũng là bình thường.
Hơn nữa, hai người cũng đã ôm tâm lý sẽ bị từ chối.
Theo bọn họ thấy, thực lực của Tô Tiểu Bạch quá mạnh.
Cho nên, nhìn từ góc độ thực lực hắn thấy bọn họ quá yếu, không xứng làm đồ độ hắn cũng không có gì lạ.
Dù sao Tô Tiểu Bạch cũng là cường giả.
Thu đồ đệ cũng là một cánh cửa quan trọng.
Trừ khi hắn gặp được người mới rất có tiềm lực mới có ý tưởng thu vào làm thủ hạ dưới trướng.
Vì vậy, hai người cũng không nghĩ về chuyện này nữa.
Thậm chí họ còn thấy xấu hổ vì