Thật ra Tô Tiểu Bạch biết bọn họ đang nghĩ gì, chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo của bọn họ lại làm hắn không nhịn được nở nụ cười.
“Tô Tiểu Bạch đại sư, ngươi thật sự là con người không phải thần tiên đúng không?
Đối với vấn đề này, Tô Tiểu Bạch cười cười, định trả lời là không phải.
Nhưng mà thấy bọn họ hỏi rất nghiêm túc, nên hơi nghiêm mặt lại nói.
“Đúng vậy, ta chính là con người.
Hàng thật giá thật.”
“Con người có thể mạnh như vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ vẫn có hơi khó tin, vì thế cảm khái: “Tô Tiểu Bạch đại sư, sợ là người sắp thành tiên rồi.”
Nghe thấy lời này Tô Tiểu Bạch không thể nín được nữa.
Hắn cười phá lên.
Suýt nữa hù chết huynh muội Âu Dương.
Bởi vì hành động của Tô Tiểu Bạch bị họ hiểu là vấn đề này rất buồn cười, thậm chí có hơi tức giận, hai người nghĩ như vậy rất kinh sợ.
Bởi vì ngộ nhỡ Tô Tiểu Bạch đột nhiên quyết định xử lý bọn họ thì hai người không có sức chống trả.
Đương nhiên rồi.
Không có gì lạ cả.
Bình thường cao thủ đều có tính khí khá nóng nảy.
Tương tự, trên người Tô Tiểu Bạch cũng như vậy.
May mà Tô Tiểu Bạch không thấy đây là chuyện gì quan trọng.
Nó không trái với nguyên tắc của hắn.
Vì vậy hắn chỉ thản nhiên mở miệng nói:
“Các ngươi ấy, không hiểu được đây là cái gì.”
“Xin đại sư chỉ giáo.”
Bọn họ vội vàng nói.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch lại không nói nhiều về chuyện này.
Hắn chỉ lắc đầu, sau đó ném ra một câu để họ tự hiểu.
“Tiên không phải là trạng thái tiếp theo của người.
Lúc đầu ta cũng nghĩ phải thành tiên mới được, nhưng sau này hiểu ra, đây chỉ là một người rất mạnh mà thôi.
Cho nên, chỉ cần thực lực là đủ rồi, còn có được thành tiên hay không, thì tác dụng gì đâu?”
Hai người nghe vậy thì rất kinh ngạc.
Họ cảm thấy lời này của Tô Tiểu Bạch đã vạch trần ra một chân tướng.
Hơn nữa