Sơn động này rất rộng, bên trong còn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bũi, thậm chí còn có một ít bọt nước từ trên thạch bích rơi xuống mặt đất, tạo thành một dòng nước.
Trong tòa sơn động còn bày rất nhiều ghế đá, những ghế đá này đều rất lớn, đủ cho hơn một trăm người ngồi.
Tô Tiểu Bạch và Âu Dương Đạc tìm một vòng nhưng không phát hiện bóng dáng của quạ đen.
Nhìn thấy quạ đen không ở trong sơn động, Âu Dương Đạc liền hỏi: “Tiểu Bạch đại sư, ngươi nhìn thấy quạ đen không? Trong sơn động này không có cái gì cả? Ngươi xác định quạ đen trốn ở chỗ này sao?”
“Ừ, ta xác định, quạ đen trốn ở chỗ này, ta đã cảm ứng được sự tồn tại của nó, chỉ cần ta tìm được sẽ không để nó chạy thoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
Tô Tiểu Bạch vẻ mặt chắc chắn nói.
“Nhưng mà, vừa rồi ta sử dụng thần thức quét nơi này rất nhiều lần, cũng không phát hiện sự tồn tại của quạ đen, chẳng lẽ nó đã chạy ra khỏi sơn động này rồi sao?”
Kha Sương nói.
“Không, không thể nào, tuy quạ đen là linh thú, nhưng tốc độ của nó rất nhanh cho dù là ta cũng không thể bắt được nó, đừng nói là những yêu tộc bình thường đó.
”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu bác bỏ phỏng đoán của Kha Sương.
“Vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm gì đây?”
Kha Sương mờ mịt nhìn Tô Tiểu Bạch, hỏi.
“Hiện giờ ta cũng không nghĩ ra phải làm gì, dù sao ta cũng không quen thuộc với tình hình ở đây.
Theo ta thấy muốn tìm được nó trong thời gian ngắn đúng là chuyện khó như lên trời, trừ khi thần thức của ta mạnh đến mức có thể đi đến tất cả các nơi trong sơn động sau đó tìm hết một lượt, mới tìm được quạ đen trong thời gian ngắn.
”
Tô Tiểu Bạch cau mày nhìn Kha Sương nói: “Nhưng mà ta cảm thấy vận khí của chúng