Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1981


trước sau



Sau đó bắt đầu nướng, điều này làm Tô Tiểu Bạch rất vừa lòng.

Hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên phát hiện ở cách đó một đoạn có một gốc cây đại thụ che trời, rậm rạp cành lá che thái dương, làm ánh sáng khắp núi rừng trở nên ảm đạm.

Nhưng mà cành lá rậm rạp này lại giúp bọn họ che giấu, nếu không có cành lá này che giấu thì chắc chắn Tô Tiểu Bạch với Âu Dương Đạc sẽ bị cự mãng kia phát hiện.

“Âu Dương Đạc, ngươi nói xem, liệu quạ đen có phát hiện ra chúng ta không?”
Tô Tiểu Bạch nhìn đại thụ che trời cách đó không xa, dò hỏi Âu Dương Đạc.

“Yên tâm, quạ đen không thể phát hiện ra, ta thi triển ẩn thân chú ở trên người nó, trong một lát nó không thể phát hiện ra chúng ta, trừ khi chúng ta chủ động đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng mà, giờ chúng ta đã ở trong bụng nó, làm sao ra ngoài được? Có thể bò ra được không”
Âu Dương Đạc đáp lại.

“Đi ra ngoài, cũng đúng, chủ ý này không tồi.


Tô Tiểu Bạch nghe Âu Dương Đạc đề nghị, lập tức tinh thần tỉnh táo, đồng ý nói.

“Hiện tại chúng ta thử đi xem, dù sao cũng không có chuyện gì để làm, không đi thử thì rất lãng phí thời gian.


Tô Tiểu Bạch nói.

“Được, ta với ngươi cùng đi.


Âu Dương Đạc nói xong, chậm rãi tiêu sái đi về phía đại thụ che trời kia.

Đi đến vị trí cách đại thụ hai mươi thước dừng lại, bởi vì đại thụ thật sự quá cao, hai người không thể đứng thẳng được, chỉ có thể xoay người ngồi xuống.


Sau đó đi từng bước tới gần đại thụ.

“Tô Tiểu Bạch, đại thụ che tời cao như vậy, chúng ta phải đi lên như thế nào đây?”
Âu Dương Đạc quỳ rạp trên mặt đất, thấy sắp tới gần đại thụ che trời rất lo lắng hỏi.

Tô Tiểu Bạch vươn tay lên gõ một cái lên đầu Âu Dương Đạc, mở miệng mắng.

“Ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng

ta với ngươi là ngốc tử sao, đương nhiên ta biết cây đại thụ này rất cao, nhưng ngươi quên là cơ thể của ta có thể chịu được sức nặng của cây đại thụ này sao.


“Chỉ cần ta mượn sức mạnh của thân thể thượng cổ, đứng lên là có thể với tới nó, không phải sao.


Âu Dương Đạc nghe vậy thì bừng tỉnh, vừa rồi hắn còn lo lắng làm sao để lên, giờ nghe Tô Tiểu Bạch nói, rốt cuộc đã hiểu.

“Thì ra là thế, ta hiểu rồi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi trèo lên, ngươi nghỉ ngơi ở trong này một lát.


Âu Dương Đạc nói.

“Được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Tiểu Bạch gật đầu.

Âu Dương Đạc dùng tay đào đất đặt ở bụi cỏ bên cạnh, hắn đào từng khối từng khối bùn để ở một bên, rất nhanh trước mặt hắn đã hình thành một cái hố.

Âu Dương Đạc nhìn thoáng qua hố bùn trước mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hắn bắt đầu dùng tay xúc bùn đất trước mặt, lộ ra một cái lỗ nhỏ.

Sau đó, Âu Dương Đạc để đống đất ở bên cạnh lỗ nhỏ.

Tiếp theo hắn lại cầm một tảng đá ném vào trong lỗ nhỏ để dọa.

Âu Dương Đạc vừa chuẩn bị buông lỏng thì đột nhiên thấy có một thứ đen tuyền gì đó chui ra từ lỗ nhỏ, làm hắn hoảng sợ.

Cuống quít bịt lỗ nhỏ lại, giống như sợ con quái vật kia chạy trốn.

“Ai nha, Âu Dương Đạc, ngươi đừng chỉ lo mở, không phải ngươi nói ngươi có thể đánh bại con cự mãng này, làm đại thụ mất đi tác dụng sao? Sao giờ lại căng thẳng như vậy, không phải sợ rồi chứ?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện