“Âu Dương Đạc, ngươi không cần lo lắng cho ta, chỉ cần nhanh chóng diệt sạch lão tạp mao (hỗn độn) này, sau đó hai chúng ta liên thủ giết chết hắn.
”
Ánh mắt Tô Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Thanh Phong thánh nhân trước mặt, la lớn, hắn biết Thanh Phong thánh nhân có thực lực rất khủng bố, nếu để cho hắn sống sót, chắc chắn sẽ để lại hậu họa về sau, vì vậy bằng mọi giá phải giết chết Thanh Phong thánh nhân không được để hắn sống sót.
Âu Dương Đạc nghe vậy trong mắt lóe lên một tia sáng, gật đầu với Tô Tiểu Bạch, nói: “Yên tâm đi! Chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
Nói xong, hắn giơ bảo kiếm trong tay lên, đâm một kích thật mạnh vào ngực Thanh Phong thánh nhân.
Bảo kiếm của Âu Dương Đạc chém mạnh vào bảo kiếm của Thanh Phong thánh nhân, đao khí sắc bén nổ bắn ra xung quanh.
Khi bảo kiếm của hắn chém vào bảo kiếm của Thanh Phong thánh nhân, hắn cảm thấy cánh tay chấn động, gan bàn tay đau xót, sắc mặt cũng tái nhợt, cổ tay run lên, bảo kiếm rời khỏi tay.
“Phanh!”
Một tiếng rơi nặng nề vang lên, bảo kiếm của Âu Dương Đạc rời khỏi tay hắn rơi xuống mặt đất, đập vào tảng đá cứng rắn lõm một lỗ lớn.
Mặt ngoài tảng đá dày đặc các khe nứt, giống như có thể vỡ vụn ra bất cứ lúc nào, vết rạn nứt rất nhỏ lan ra bên ngoài, rất nhanh đã bao trùm cả ngọn núi giống như mạng nhện.
Vếch rách nhỏ liên tục mở rộng, lan tràn ra khắp nơi trên ngọn núi, cuối cùng tràn tới đỉnh núi, bao trùm cả ngọn núi.
Thân thể Âu Dương Đạc bị một kiếm của Thanh Phong thánh nhân đánh bay ra ngoài.
“Phù phù.
”
Âu Dương Đạc té mạnh trên mặt đất, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt rất khó coi.
Tô Tiểu Bạch thấy Âu Dương Đạc bị thương, mày hơi nhăn lại, hắn không ngờ thực lực của Thanh Phong thành nhân lại mạnh như thế, có thể đánh Âu Dương Đạc bay ra một đoạn dài.
Bóng