Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Bảo Âm vừa dứt lời, quần chúng vây xem vẫn chưa tan cuộc đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, dường như muốn nói không ngờ Hồ quốc các ngươi là như vậy!

Đúng vậy! Mấy tên súc sinh này xác thực không làm được chuyện gì tốt, cũng không đến mức...

Nói bọn họ lừa nam gạt nữ thật ra còn chưa đến mức thấy người xinh đẹp liền ép buộc bắt về. Ngay dưới mí mắt Hoàng Thượng, ai cũng không dám làm quá mức, nếu thật sự làm ầm ĩ đến chết người, khổ chủ không thèm quan tâm làm lớn chuyện, bọn họ cũng không có quả ngon để ăn. Cho nên mới nói, mấy kẻ này đều rút ra kinh nghiệm, tỏ ra tức giận nhưng thường sẽ không làm lớn chuyện lên, dè chừng quyền thế nhà bọn họ, nhịn lời một chút thì chuyện sẽ qua thôi.

Tuy là mấy cục u ác tính, nhưng treo ngược người phía sau mông ngựa kéo chạy vài vòng quanh thành cũng quá độc ác!

Nghĩ thì nghĩ thế, đương nhiên không có khả năng có người đứng ra nói chuyện thay ác bá.

Bản thân ác bá lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Lúc đầu cảm thấy mặc dù Công chúa Bảo Âm này kém Quý phi, nhưng cũng là mỹ nhân hàng đầu, ai ngờ nàng ta không thiện lương như thế! Sau khi nghe nói chuyện kia, lại nhìn về phía Bảo Âm, ánh mắt như thấy ma, sợ Hoàng Thượng chấp nhận đề nghị lấy mạng người này. Bọn ác bá đều tỏ vẻ vẫn là đánh bằng roi tốt hơn!

Bùi Càn cũng cảm thấy đánh bằng roi tốt, bảo thị vệ dẫn người tới cửa nha môn, qua kia mà đánh, để cho bách tính từng chịu ức hiếp đến giám sát.

Một số đi vây xem hành hình, nhưng vẫn còn nhiều người không bỏ đi, thậm chí muốn nhìn thấy Hi Quý phi vang danh thiên hạ nhiều hơn. Không chỉ người bên cạnh không đi, còn có người nghe nói nên lục tục chạy đến. Mắt thấy đường phố sắp bị chen chật ních, không xem hội đèn lồng được nữa, Đế phi dựa vào thị vệ mở đường, một đám thuận lợi trở về cung. Người đã rời khỏi nửa ngày rồi vẫn có kẻ vừa đuổi tới hỏi: "Hoàng Thượng đâu? Quý phi nương nương đâu? Đi đâu rồi?"

"Ngươi tới trễ, đã hồi cung rồi."

"Ta đã nói muốn đi ra cửa dạo chơi, bọn họ lại nói không đáng xem. Nghĩ lại quả thật hằng năm đều là những chủng loại này, ta bị bọn họ thuyết phục nên không đến. Kết quả ta không tới thì Hoàng Thượng và Quý phi lại tới!"

"Hối hận rồi à?"

"Ngươi nên hối hận đi, ngươi không biết Hi Quý phi đẹp cỡ nào. Dung mạo khí chất kia nói là tiên trên trời cũng không đủ! Khó trách Hoàng Thượng sủng nàng, nam nhân nào có được mỹ nhân tuyệt thế kiểu này sao có thể lạnh nhạt? Các ngươi làm được không?"

Nam nhân bên cạnh đồng loạt lắc đầu.

Có người nói: "Lúc trước thấy Hoàng Thượng dẫn đầu, đại thần gồm có văn nhân trí thức thổi phồng, ta còn có chút suy nghĩ tối tăm, hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi."

"Giai nhân bậc này đang ở bên cạnh, Hoàng Thượng có thể ngày ngày lên triều ư?"

Mọi người đi vào trong tưởng tượng, đều cảm thấy Đương kim Thánh thượng là một nam nhân đáng
sợ, độc ác với người khác không nói, với mình còn độc ác hơn. Lại có người nhớ tới Hoàng Thượng từng vì Tô phi mà không lên triều... Chuyện mà ngay cả Quý phi cũng không làm được, Tô phi lại làm được. Tô phi này cũng là nhân vật hung ác!

Có một nữ nhân nghe nói như thế, do do dự dự nói: "Thật ra ta cảm thấy Công chúa Hồ quốc xinh đẹp hơn, mặc dù là người hơi độc ác, dáng vẻ khiến ngươi không tìm ra khuyết điểm gì."

...???

Mấy đại lão gia ngó ngó nàng ta, tranh luận: "Nàng đúng là một mỹ nhân, nhưng để so sánh với Quý phi, ở giữa kém ít nhất mười tám lần ngươi."

"Quý phi là tiên tử trên trời, Công chúa cùng lắm chỉ là tuyệt sắc nhân gian."

"Nói lời hạ thấp thì có vẻ sẽ không có phẩm vị xuất trần, sẽ chỉ khiến ngươi làm trò cười cho thiên hạ."

Nữ nhân kia tức giận đến không chịu được. Nàng ta không cho rằng lời mình nói mang theo thành kiến cố ý hạ thấp, đương nhiên Quý phi trông không tệ, nhưng nào có khoa trương như bọn họ tâng bốc! Dáng vẻ thật sự không tới mức tung hô tận trời, đúng là khí chất xuất trần, đứng bên cạnh Hoàng Thượng cũng không lộ ra vẻ yếu thế chút nào, nhìn thấy chính là nhân vật lợi hại. Đừng nói một người, mà mười tám phụ nhân gia cũng nói không lại những đại lão gia này.

Qua lần này, mỹ danh vang dội của Phùng Niệm lại tiến thêm một bước.

Đây là chuyện của ngày sau, trước mắt còn một vấn đề, bọn ác bá bị đưa đến cửa nha môn đánh bằng roi, Hoàng Thượng và nương nương đã được thị vệ hộ tống hồi cung rồi. Vậy những thứ hoa đăng này thì sao? Hoa đăng nên làm gì bây giờ?

Vừa rồi đám chủ tiệm ở khoảng cách gần cảm nhận hào quang to lớn của Đương kim Hoàng Thượng, không nỡ lấy hoa đăng của thiếu gia phá sản để bán lại. Đang lo, thì có người cho bọn họ một phương pháp --

"Chi bằng các ngươi đem những chiếc đèn này đến quý phủ của hắn."

"Mua bán ngay trước mặt Hoàng Thượng, chắc chắn bọn họ không dám trả hàng, yên tâm đi đi."

Đám chủ tiệm suy nghĩ, có đạo lí, thế là kết bạn đi đến Dũng Nghị Bá phủ. Chủ nhân Bá phủ họ Phương, tổ tiên lập được quân công, lúc ấy rất phong quang, đời gần nhất mới có ý không người thừa kế, cũng may chuyện thừa kế nội bộ trong gia tộc từ lâu đã kết quan hệ thông gia đông đảo. Người dùng tiền cướp chính là thân tôn tử của Dũng Nghị Bá là Phương Thịnh, dựa vào quan hệ thân thích, kết bè với mấy kẻ khác hợp thành đội ngũ ác bá, chưa kịp làm ra chuyện thương thiên hại lí thực sự thì đã bị đưa lên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện