Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hai vị Hoàng tử Hồ Quốc tiến cung đi gặp mặt Hoàng đế Lương quốc.

Đối với Ô Lực Cát, Bùi Càn đã vô cùng quen thuộc, lần đầu tiên y gặp Khánh Cách Nhĩ Thái, nghe quan viên Hồng Lư Tự nói vị này chính là Tứ Hoàng tử của thảo nguyên, ở phương diện võ nghệ kém hơn một chút so với Nhị Hoàng tử, cũng vì như vậy, hắn ta không đạt đến mức được Hồ vương coi trọng.

Các quan viên nói như vậy, Bùi Càn cũng không khinh thường hắn ta.

Thử nghĩ, hai lần trước Ô Lực Cát đến Lương quốc ít nhiều cũng bị thiệt thòi, tại đây dưới điều kiện tiên quyết, Hồ vương phái ra một người nhi tử khác đi cùng là Khánh Cách Nhĩ Thái, lại không có nhắc tới rõ ràng trên văn thư, có thể nói là đánh bên này trở tay không kịp. Sắp xếp như thế hiển nhiên là vì khiến người khác buông lỏng đề phòng, để ông ta lấy lại danh dự.

Chẳng sợ lần đầu tiên Bùi Càn nghe nói Tứ Hoàng tử Hồ quốc, cũng có thể nghĩ rằng hắn ta không phải là kẻ đơn giản.

Nói không chừng sủng ái có lẽ cũng là khiến người khác mất cảnh giác.

Chỉ sợ đây thật sự là người đa mưu túc trí.

...

Bùi Càn đã từng thử thăm dò, y nói: "Trong thư quý quốc đưa tới không có nhắc đến Tứ Hoàng tử cũng sẽ tới đây, nếu các quan viên phía dưới vội vàng chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi."

Khánh Cách Nhĩ Thái cười đến sảng khoái: "Ta nghe Nhị ca nói rất nhiều chuyện thú vị về Lương Quốc, trong lòng mong ngóng đối với bên này, mới giấu diếm phụ vương lén lút đuổi theo, tăng thêm phiền phức cho các người nên ta thật có lỗi."

Ngoài miệng Bùi Càn nói hoan nghênh hắn ta, trong lòng xì một tiếng khinh miệt.

Lời này gạt được người khác có thể gạt được trẫm?

Không có sự cho phép của Hồ vương ngươi có thể trốn đi? Trở về đánh gãy chân cũng đã nhẹ, cũng có thể nhốt lại. Vừa rồi Bùi Càn liền kết luận Tứ Hoàng tử thấp hơn nửa cái đầu so với Ô Lực Cát này hẳn là thuộc phái có trí tuệ trong nhóm vương thất của Hồ quốc, bây giờ nghe thấy đầy lời nói dối từ miệng hắn ta, cảm thấy có thể còn khó giải quyết hơn so với mình dự đoán.

Đề phòng thì đề phòng, khách đường xa mà đến phải chiêu đãi thật tốt.

Bùi Càn bày tỏ cung điện trước đây đã chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối mở yến hội vì bọn họ đón gió tẩy trần. Nghe thấy lời này, hai vị Hoàng tử hài lòng, bọn họ đường xa tới đây một mặt đưa đồ cưới cho muội muội, mặt khác chính là ngắm mỹ nhân.

Thậm chí có thể nói như thế này...

Nếu như không phải nhớ thương Hi Quý phi muốn nhìn nàng một chút, Ô Lực Cát chẳng cần phải gấp gáp đưa đồ cưới tới đây như vậy, bởi vì đi theo trình tự người sắp tổ chức hôn sự trước tiên chính là Bùi Hứa, chờ đến khi xong hôn sự của Bùi Hứa, nửa năm sau mới có thể đến phiên Bùi Diễm.

Ý định ban đầu của Hồ vương là, chờ tới gần hôn sự cũng có thể lại đến đây, chuyện này không vội.

Ô Lực Cát cảm thấy mùa xuân đến bọn họ thanh nhàn một chút, mùa xuân mà vạn vật khôi phục, tất cả cỏ khô đều nảy ra chồi non, trên thảo nguyên có đầy đủ cỏ nuôi súc vật, không lo lắng ngựa dê bò bị đói thành đàn. Lúc này là thời gian rãnh rỗi để ra cửa nhất, đợi
đến nửa năm sau tất cả mọi người phải làm chuẩn bị vì mùa đông, đi xa nhà hắn ta không yên lòng.

Hắn ta còn nói trong thời gian đưa đi ngộ nhỡ nửa đường có gì không ổn, đến ngày đại hôn đồ cưới không tới, cũng là một trò cười.

Dựa vào hai điểm trên, Ô Lực Cát thành công thuyết phục Hồ vương, đưa đồ cưới cho thân muội muội trước nửa năm.

Bùi Càn cũng đủ ý tứ, sắp xếp cung yến long trọng chiêu đãi bọn họ, dĩ nhiên, Hi Quý phi được phong là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng kéo đầy vầng sáng ngồi trong bữa tiệc.

Khánh Cách Nhĩ Thái vừa thấy nàng liền kinh ngạc như gặp thần tiên.

"Chính là người đó sao? Người phía trên một thân màu đỏ kia?"

Chính là hỏi Ô Lực Cát bên cạnh, Ô Lực Cát lại không để ý đến hắn ta, Quý phi vừa xuất hiện, người nào còn rảnh rỗi để ý đến hắn ta?

Mặc dù không lấy được câu trả lời chắc chắn, nhìn bộ dạng này, trừ Quý phi nàng cũng không thể nào là người khác. Nếu như đây chính là Hi Quý phi trong truyền thuyết, bức họa kia quả thật không có hiển lộ rõ ràng vẻ đẹp của nàng.

Ngay cả Bảo Âm, đã là người xinh đẹp nhất trên thảo nguyên, vẫn còn một chút tầm thường khi sánh đôi cùng vị Quý phi này.

Đây mới là sắc nước hương trời! Tiên tử nhân gian!!

Tâm tình Khánh Cách Nhĩ Thái vốn đan xen phức tạp giữa chờ mong và bắt bẻ, sau khi tận mắt nhìn thấy Quý phi, rốt cuộc hắn ta bắt bẻ không nổi, gần như không có chống cự thành người thứ ba luân hãm trong gia tộc ngốc nghếch.

Ánh mắt nhìn về phía Quý phi quả thật chính là một tên nhà quê.

Bởi vì vẻ mặt quá buồn cười, Bùi Càn liếc hắn ta nhiều lần.

Hoàng đế ngồi ở phía trên cảm giác giống như phu tử giảng bài trên bục giảng, có thể thấy rất rõ ràng động tác nhỏ của người phía dưới, cả đám đều cho rằng mình che giấu rất tốt, thật ra tất cả đều vô tình hay cố ý liếc trộm Quý phi.

Cũng may Bùi Càn không phải bạo quân có lòng chiếm hữu làm của riêng mạnh đến mức đáng sợ, có đôi khi y cũng ăn một chút dấm, đó chủ yếu là nhằm vào Bùi Trạch. Bình thường hư vinh nhiều hơn, thích nghe người khác nịnh hót, cũng thích xem người khác hâm mộ y.

Bùi Càn nhắc đến Khánh Cách Nhĩ Thái, hỏi: "Tứ Hoàng tử cảm thấy Quý phi của trẫm cùng mỹ nữ trên thảo nguyên của quý khách như thế nào?"

"Dĩ nhiên là Quý phi hơn một bậc."

Lão Đại Ô Lực Cát nghe lời này mất hứng, bác bỏ nói: "Làm sao Quý phi hơn các nàng chỉ có một bậc?"

"Đúng đúng, trên thảo nguyên chúng ta mỹ nữ xinh đẹp nhất chẳng qua chỉ giống như mấy người phi tần còn lại của Bệ hạ, so với Quý phi nương nương khác nhau một trời một vực."

Nghe nói như thế, biểu cảm của đám người Mẫn phi Lệ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện