Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Đêm qua, trong kinh rất nhiều người ngủ không ngon, nằm trên giường còn đang suy nghĩ về Phật quang chiếu sáng vạn trượng cả một góc trời vào lúc trời sắp tối, mặc dù chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn, vẫn khiến bát phương quỳ lạy.

Dân chúng chỉ biết phương hướng đó từ hoàng cung, đám đại thần nghĩ nhiều hơn, bọn họ lấy giấy bút vẽ bức tranh đơn giản, sau đó vẽ một vòng tròn tại phương hướng có khả năng.

Trong vòng tròn đó, có khả năng đưa tới dị tượng như vậy nhất chính là Hi Quý phi, người mang thai đã gần đủ tháng có thể sinh con bất cứ lúc nào.

Không bao lâu, lại có tin tức truyền đến, có Thái y nói rằng quả thật Quý phi nương nương đã bắt đầu chuyển dạ vào ngày hôm nay, đó là chuyện từ buổi sáng, tính toán thời gian sinh con, ánh sáng vàng kia là do chuyện này đưa tới.

Bất cứ ai nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là: Nàng sẽ không sinh ra một Hoàng tử có lai lịch rất lớn chứ!

Ôm loại ý nghĩ đó trong lòng đều lạnh lẽo.

Có người ngồi không yên lập tức muốn đi hỏi thăm, nhưng chỉ cần trời vừa tối, trừ khi có chuyện gì khẩn cấp, nếu không người bên ngoài không vào được trong cung. Chẳng sợ trong cung giống như cái sàng, tin tức cũng không có truyền nhanh như vậy.

Nếu muốn biết tình huống cụ thể, cũng chỉ có thể chờ ngày mai, đêm nay, đối với rất nhiều người tới nói là dày vò.

Ngày kế tiếp, liền có tin tức lần lượt truyền tới, nghe nói lần này Hi Quý phi sinh Lục Công chúa, tâm trạng rất nhiều người chìm đến đáy cốc lại tăng trở về.

Là Công chúa?

Vậy thì tốt, vậy thì quá tốt.

Trên người Công chúa mang những điềm lành này hoàn toàn không có vấn đề, coi như nàng bị nâng lên tận trời, cũng sẽ không quá mức ảnh hưởng đến đại cục. Thậm chí có người còn nghĩ đến, một Công chúa ra đời trong kim quang vạn trượng như thế tuyệt đối sẽ không có khả năng đưa ra ngoài hòa thân, qua vài năm dĩ nhiên Hoàng Thượng sẽ vì nàng mở phủ Công chúa tuyển chọn phò mã, chẳng phải cơ hội đã đến với các Công phủ Hầu phủ rồi sao?

Hiện tại vừa được năm tuổi cũng có thể cố gắng một chút, Công chúa có bản lãnh đi nữa sau khi lớn lên cũng phải gả thôi.

Trong vòng một ngày ngắn ngủi, tâm trạng đám đại thần thay đổi mấy lần.

Từ kinh ngạc, sốt ruột, nơm nớp lo sợ, đến bây giờ sáng tỏ thông suốt, gánh nặng trong lòng bọn họ cũng vứt đi, đang định để phu nhân chuẩn bị cẩn thận, đưa món quà lớn cho Quý phi.

Lúc này, tin tức mới truyền tới, Hoàng Thượng hạ chỉ ban tên cho Lục Công chúa là Bùi B, phong hào Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa.

Lấy phụ thân của Tô phi Hữu tướng đại nhân tới mà nói, người vừa nghe nói chuyện này đã phun một ngụm trà nóng ra ngoài, thậm chí ông ta không lo lắng xấu hổ, lấy khăn tay ra vừa lau miệng vừa hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Vừa rồi có tin tức, Hoàng Thượng hạ chỉ ban tên và
phong hào cho Lục Công chúa. Trước đây chỉ nghe nói ban tên cho Hoàng tử, nô tài sống tới ngày hôm nay lần đầu tiên nghe nói gióng trống khua chiêng ban tên cho Công chúa."

Nếu như nói chỉ là ban tên, việc này có thể lấy ra thảo luận một chút, bởi vì ban tên và phong hào xảy ra cùng lúc, phía sau mang đến kích thích quá lớn, khiến cho Hữu tướng cũng chẳng muốn quản Hoàng Thượng lấy tên cho bảo bối nữ nhi của y là gì.

"Ngươi lặp lại phong hào Công chúa?"

Cái này, thành thật mà nói có hơi xấu hổ, quản gia Tướng phủ vẫn lặp lại: "Là Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa."

"Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa?"

Trong khoảng thời gian ngắn Hữu tướng không biết nên nói cái gì cho phải, nói cái này không hợp quy củ, hình như thật sự không có quy củ giới hạn phong hào Công chúa chỉ có thể dùng hai từ, chỉ là ngàn năm qua tất cả mọi người đều làm như vậy, chính là được sủng ái thì dùng tốt một chút, không được sủng ái tùy tiện sắp xếp một cái.

Thật ra thì hiện tại thảo luận được hay không cũng không có ý nghĩa.

Thánh chỉ đã hạ xuống, trừ phi bản thân Quý phi đi làm ầm ĩ, nếu không hẳn là không có khả năng thay đổi.

Hữu tướng chỉ là hơi hoảng hốt, trong kinh có người họ Lưu càng bị kích thích lớn hơn, tên đầy đủ là Lưu Văn Uyên, trước đây là lão sư của Bùi Càn, là loại đã từng dạy y rất nhiều năm đó.

Vị đại nhân này nghe nói Hoàng Thượng lấy cho Công chúa cái phong hào dung tục như thế, một hơi suýt chút nữa không nhấc lên nổi, muốn nói có cảm giác gì, trừ xấu hổ chính là mất mặt.

Ông ta hận không thề khiến những người khác đừng nhớ đến mình đã từng dạy Hoàng Thượng.

Sợ bọn họ nhớ đến lại nói một câu: Đức hạnh này của Hoàng Thượng, ông dạy y có thể tao nhã đến nơi nào chứ?

Tin tức nhanh nhẹn hít thở không thông một mớ, đương nhiên cũng có người tiếp nhận rất tốt, chẳng hạn như Bảo Âm. Nàng ta nghe nói chuyện này, còn đọc cái phong hào này mấy lần, cảm thấy rất tốt!

Chẳng hạn như nàng ta, bởi vì được sủng ái cũng từng bị ghen ghét thậm chí oán hận, từng xảy ra tình huống cãi vã với tỷ muội, gọi Bảo Âm cũng không tốt, người ta mắng lên đặc biệt dễ dàng, há miệng chính là Bảo Âm ngươi đừng quá đáng! Ngẫm lại xem Quý phi nương nương sinh Lục Công chúa này, nếu


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện