Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Đây có lẽ là giờ phút khó xử nhất trong ba mươi năm cuộc đời của Bùi Càn.

Thoạt đầu y vốn không hiểu được, đang ở trên triều và đang nói vấn đề nghiêm túc trang trọng, sao đột nhiên lại có loại xúc động kia?

Bùi Càn cố hết sức duy trì biểu cảm, mặt không biến sắc điều chỉnh tư thế ngồi, đoán chừng sẽ không bị bại lộ mới suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Dù thế nào cũng sẽ không phải do bị nghẹn đã lâu, chưa nói đến tối hôm qua mới đơn giản giải quyết xong, cho dù không có... đối với mấy cấp dưới khuôn mặt xấu xí này, ai xúc động cho được?

Không phải vấn đề của mình, chẳng lẽ thật ra đồng cam cộng khổ vẫn chưa được xóa bỏ sao? Người đang vui vẻ là Quý phi ư???

...

Nghĩ tới đây, mặt Bùi Càn bỗng nhiên tối sầm. Hiện tại y chính là nóng lạnh đánh nhau, lý trí nói chọc trẫm tức chết rồi, huynh đệ phía dưới nói tức cái gì, đến vui vẻ cùng nhau đi!

Y đen mặt quá đột ngột, quá rõ ràng, khiến các đại thần đang trần thuật trở nên khẩn trương, vốn đang báo cáo trôi chảy mạch lạc cũng biến thành nói lắp. Đầu óc đại thần nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ mình gây ra vấn đề gì, còn không ngừng liếc trộm Hoàng Đế ngồi bên trên và Tả Hữu tướng bên cạnh. Rốt cuộc nói sai chỗ nào? Sao bỗng nhiên Hoàng Thượng lại mất hứng? Tiếp theo nên xử lí thế nào? Vẫn nói theo nội dung đã chuẩn bị sao? Nhìn điệu bộ này, ai còn dám khởi bẩm?

Nếu sốt ruột, tối nay dâng tấu chương không được sao? Không sốt ruột thì dứt khoát đợi hai ngày sau đi. Đều là kẻ lão làng trên quan trường, chút nhãn lực ấy vẫn có. Khi Hoàng Thượng không thoải mái, rất nhiều chuyện ngươi nói ra cũng không tốt, chi bằng cứ từ từ.

Không bao lâu sau, lâm triều kết thúc, đám đại thần khom lưng cúi người cung tiễn Hoàng Thượng. Bùi Càn bảo hạ nhân khiêng ngự liễn đến, ngồi lên rồi nhắm mắt lại: "Đến chỗ Quý phi."

Lý Trung Thuận không hiểu ra sao, nhưng vẫn dặn dò khởi giá, đi Trường Hi cung.

Từ Phụng Thiên điện đến Trường Hi cung, ngươi nhìn mặt gỗ của Bùi Càn đi, thật ra trong lòng y ầm ầm sóng dữ, điều có thể nghĩ cơ bản đều đã nghĩ, một đường gầm thét sao vẫn chưa xong? Rốt cuộc Quý phi đang làm cái gì? Có phải nàng đang ở một mình không?

Ngự liễn vẫn chưa dừng hẳn, Bùi Càn đã đi xuống. Y trực tiếp xông vào Trường Hi cung. Lý Trung Thuận theo sau quát lên "Hoàng Thượng giá lâm", quát xong Bùi Càn dừng lại tặng hắn một đạp.

"Ai cho ngươi nhiều chuyện?"

Đây không phải mật báo cho Quý phi sao!

Lúc này, nô tỳ hầu hạ trong Trường Hi cung đã ra đón, đều nói thỉnh an Hoàng Thượng. Bùi Càn không quan tâm bọn họ, lên bậc thang đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, xuyên qua gian ngoài đi vào bên trong. Y vừa đi vào liền thấy Quý phi sắc mặt sung sướng, hai gò má đỏ ửng,
người ngồi trước bàn gương, cầm trâm cài tóc huơ huơ.

Quý phi không quay đầu lại, thông qua gương bạc liếc Hoàng Thượng một cái, hỏi: "Giờ này người không bận rộn chính sự, đến bên này của thần thiếp làm gì?"

Nếu là bình thường, Bùi Càn sẽ lập tức sấn tới. Hôm nay y chẳng để ý chút nào, nhìn hết trên giường dưới giường vẫn chưa đủ mà đến hai cánh cửa tủ đứng cũng phải mở ra.

"Người đâu?"

"Người xông tới tìm người nào?"

"Tên cháu rùa vừa rồi ở cùng nàng đâu? Nàng giấu hắn ở chỗ nào rồi?"

Phùng Niệm nhíu mày, thả trâm bạc cài tóc trong tay xuống, xoay người: "Lời này của người là có ý gì?"

Bùi Càn tức giận nghiến răng nói một lèo: "Còn giả ngu à? Nàng có biết trẫm vẫn còn đồng cam cộng khổ với nàng không? Nàng bên này vui vẻ hay khó chịu, trẫm biết hết! Nói đi, vừa rồi nàng với ai ở cùng một chỗ, làm cái gì?"

Phùng Niệm diễn xuất hết sức chân thật. Khi đối mặt với Bùi Càn, nàng đều đã tỏ ra sửng sốt và bối rối, hai giây về sau còn bắt đầu nháy mắt.

Phản ứng này, trong nhận thức của Bùi Càn chính là chột dạ! Bùi Càn cảm thấy khó chịu, đầu óc cũng muốn nổ. Loại việc này rơi trên người phi tần khác, chỉ sợ y đã ném kẻ đi sung quân, người đến lãnh cung. Bởi vì là Quý phi, là Quý phi tựa như thiên tiên mà y hài lòng nhất, dù có giận điên lên thì Bùi Càn cũng không nhẫn tâm nói câu kia. Y trái phải thong thả bước đi, đi được vài vòng mới dừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Quý phi: "Rốt cuộc là ai?"

Phùng Niệm không nhìn y, cúi đầu nghịch tay, nói không có ai.

"Không có ai mà nàng sướng đến như thế? Sỉ nhục trẫm ngu sao?"

"Nếu không người ra ngoài hỏi đi, hỏi thái giám cung nữ xem sáng ai có ai tiến vào phòng ta không. Đã nói là không có chuyện đó, nhất định phải đoán mò."

"Vậy nàng cho trẫm một lời giải thích hoàn mỹ đi!"

"Chuyện này nghĩ lại chẳng phải sẽ biết sao?"

Bùi Càn:??

Phùng Niệm giống như trải qua đấu tranh tư tưởng quyết liệt, rốt cuộc quyết định vò đã mẻ không sợ rơi nói cho y biết: "Hoàng Thượng yêu thích trẻ trung, không chịu lật thẻ bài của những người già chúng ta, lại không cho người khác tự mình giải quyết một chút sao?

Tự, tự mình giải quyết?

Nói như vậy, ngược lại y nghe hiểu. Y nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, đúng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện