Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Vào tháng mười, Bùi Càn thương lượng với Phùng Niệm, muốn làm tiệc rượu trăm ngày vẻ vang cho tiểu nữ nhi, vì thế trong cung đều đang chuẩn bị. Ngày tháng tốt này vẫn chưa tới, một chuyện vui khác đã diễn ra.

Tuy đã trải qua vài lần do dự, cuối cùng Phùng Khánh Dư cũng đồng ý gả Phùng Nguyên cho con nuôi của Tướng quân Trấn quốc. Mặc dù chỉ là giao hẹn bằng lời, lúc này Tưởng gia đang đi chuẩn bị sính lễ. Chính thức hạ sính vẫn phải chọn ngày tốt, có điều Phùng gia bên này lại bày ra cảnh tượng rực rỡ hẳn lên.

Tướng quân Trấn quốc quyền cao chức trọng, lại bởi vì xưa nay ông không hòa lẫn vào tranh đấu phe phái, thậm chí được sủng ái hơn so với Tả Hữu tướng trước mặt Hoàng Thượng. Dù Tưởng Phương Đình chẳng qua chỉ là con nuôi của ông, nhưng lấy ánh mắt thế tục xem ra thừa xứng với Phùng Nguyên.

Trên thực tế, rất nhiều người đều không hiểu hắn nghĩ như thế nào. Bản thân là Giáo úy Lục phẩm, cha nuôi là Trấn quốc Tướng quân, cho dù không cưới được cô nương dòng chính nhà cao cửa lớn, nhưng cô nương dòng thứ thì luôn có thể vơ được một người. Tuy Phùng Nguyên là muội muội của Quý phi nương nương, nhưng lại có phụ thân là Phùng Khánh Dư như thế, nhắc đến lại không chịu nổi. Từng có người đến nói trước mặt Tưởng Phương Đình, nhận được câu trả lời khẳng định là hắn đã gặp Phùng tam cô nương rồi, cảm thấy ngoại hình và tính tình của đối phương đều tốt, dáng vẻ mười phần cảm động với tấm lòng của Quý phi.

Nói về Phùng Khánh Dư suy sụp, làm nhạc phụ không thể khiến nữ tế* vướng bận gì. Tưởng gia không quan tâm chuyện này.

*con rể

Một mặt văn thần võ tướng không cùng một hệ thống, Võ tướng muốn thăng chức phải đi lập công; mặt khác bản thân bọn họ đủ vẻ vang rồi, không bắt buộc phải lấy phu nhân có xuất thân cao quý.

Tuy rằng có nghi vấn không hiểu, nhưng vì Tưởng Phương Đình chỉ là con nuôi của Trấn quốc Tướng quân, chuyện này xem ngược lại thì không phải là quá bất hợp lí. Dù trong lòng tự mình bàn tán mấy câu, nhưng khi ở trước mặt thì đều đưa lời chúc phúc hắn ta.

Về phần Phùng gia, để không khiến phủ Tướng quân bên kia quá khó coi, trong tộc ra sức giúp Phùng Nguyên, Phùng Khách Dư và Từ thị cũng giúp ít nhiều.

Mấy ngày này trên dưới Phùng gia rất vui vẻ, cho đến khi nghe thấy tin tức Phùng Hi trở về.

Phùng Hi gả đi chừng nửa năm, ban đầu Từ thị còn lo lắng cho nàng ta, sợ nàng ta chịu khổ chịu tội ở phu gia. Thế nhưng thời gian dài như vậy, nữ nhi chưa từng trở lại, bà ta dần có chút nản lòng thoái chí, gần đây cũng không suy nghĩ về nữ nhi này nhiều nữa. Chuyện thì buồn cười như vậy. Khi bà ta lo lắng thì
không có tin tức, không thèm nghĩ nữa thì người lại trở về.

Phùng Hi thay đổi rất nhiều, không phải mặt khác, chủ yếu là vẻ mặt và khí chất, thoạt trông u ám. Từ thị vừa thấy liền không thể tin được đây là nữ nhi nhà mình, sửng sốt một lúc mới đi ra đón: "Trở về rồi? Là về chúc phúc muội muội con sao?"

Từ thị nói xong, quay lại gọi người đi ra.

Phùng Nguyên nghe thấy, đi ra từ bên trong. Hai tỷ muội qua nửa năm mới gặp mặt, một người tràn đầy ghen ghét, người còn lại tràn đầy hờ hững.

Từ thị phát hiện ra bầu không khí không đúng, hỏi sao thế?

"Hi Nhi, không phải con đến chúc mừng sao? Còn ngây ra đấy làm gì? Nói chuyện đi chứ! Còn có chuyện lúc trước, tuy lấy nhầm nhưng cũng đã bồi thường cho muội muội con rồi. Con không biết lúc đó nàng sốt ruột bao nhiêu đâu."

Quả nhiên Phùng Hi đi đến trước mặt Phùng Nguyên, giọng căm hận: "Trong số người nhà này, vẫn là muội thông minh, dựa vào a dua nịnh hót nên sắp gả đến phủ Trấn quốc Tướng quân rồi."

"Tỷ đặc biệt trở về để nói lời này?" d3đ+l&q~đ

"Nửa năm trước ta mượn muội mấy thứ đồ trang sức để chỉ là che mắt bên ngoài, muội liền vào cung tố cáo, khiến Phùng Niệm tìm bà bà của ta nói chuyện. Bởi vì chuyện này, ta bị mắng bị đánh vẫn chưa đủ. Muội có biết nửa năm này ta vượt qua thế nào không? Muội biết Bùi Trạch đối xử với ta thế nào không?"

Từ thị nghe nói bị đánh, người nóng nảy, hỏi nàng ta Dương thị ra tay sao? Trò đùa trẻ con giữa tỷ muội mà thôi, sao bà ta có thể ra tay chứ? Bà ta đau lòng, nhưng Phùng Nguyên thì không. Chẳng những không, còn mắng nàng ta đáng đời.

"Không muốn bị đánh bị mắng thì tỷ trộm làm gì? Đã trộm rồi còn quan tâm nhiều thế làm gì? Chẳng phải Bùi Trạch kia là tỷ tự mình nhìn trúng rồi cướp đi bằng bản lĩnh ư? Bây giờ nói hắn không tốt, không ngại đã chậm sao? Muội nói rồi, làm người đừng máy móc tính toán kỹ càng quá. Luôn có một số chuyện tỷ không tính được, thật sự cho rằng khắp thiên hạ chỉ có tỷ thông minh, người khác đều là kẻ ngu hả?"

"Ta là tỷ tỷ của muội, muội nói chuyện với ta như vậy à???" Phùng Hi nói nàng ta không sống được, nàng ta sống không ý nghĩa chẳng bằng đập đầu chết.

"Tỷ đập đi, đập chết một cái cho ta xem!"

Từ thị không còn cách nào, đành phải đuổi tiểu nữ nhi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện